Say Mộng Giang Sơn
Chương 204 : Mùng chín thành thân
Ngày đăng: 20:48 18/04/20
- Đa tạ bá phụ ban thưởng!
Trong con mắt của Dương Phàm, tự này
của Địch Nhân Kiệt ban cho quả là không tệ, so với cái tên “ Tinh Trì”
như đùa giỡn của sư phụ Trương Bạo thì cái tên này mạnh hơn rất nhiều,
đâu còn lí do để chối từ.
Thẩm Mộc đứng ở một bên, trên mặt thoáng qua một vẻ quái dị, lập tức mỉm cười, nói:
- Địch công coi trọng Dương Phàm như vậy, Thẩm Mộc cũng là vãn bối của
Địch công, sau này chúng ta sẽ càng thân cận hơn, còn phải qua lại nhiều mới phải!
Dương Phàm cười nói:
- Tiểu đệ và Thẩm huynh vừa gặp đã quen, sau này đương nhiên thường xuyên qua lại rồi!
Bởi Địch gia xảy ra chuyện này, Địch Nhân Kiệt trong lòng không vui, Dương
Phàm và Thẩm Mộc là khách không tiện ở lâu, nói thêm mấy câu rồi cáo từ
Địch Nhân Kiệt. Con trưởng Địch gia là Địch Quang Tự tiễn hai người ra
khỏi phủ, Dương Phàm và Thẩm Mộc hỏi nhau, mới biết hóa ra Thẩm Mộc ở
ngũ lý trang Thành Nam - Lạc Dương, Dương Phàm lại đi về phía bắc, hai
người đứng bên đường từ biệt nhau, đường ai nấy đi.
Thẩm Mộc lên xe, khẽ cười với Dương Tuyết Nhiêu, nói:
- Lão họ Địch này đại khái là nhìn ra ta có ý chiêu dụ Dương Phàm rồi,
ban chữ? Hừ! Đây là bảo cho ta biết, lão cũng chọn trúng Dương Phàm, bảo ta bớt có ý định với Dương Phàm đi.
Dương Tuyết Nhiêu nói:
- Vậy huynh còn nói phải kết giao với Dương Phàm ngay trước mặt lão ấy?
Chỉ là một tên thị vệ thôi mà, lẽ nào huynh thật sự muốn ttranh với Địch công?
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
- Chúng ta ở trong quân
thật sự không có người đắc lực, tuy bây giờ Dương Phàm chỉ là một tên
thị vệ nho nhỏ, nhưng dựa vào mấy nhân mạch hắn tích cóp, đã không cho
hắn cơ hội thì thôi, chỉ cần cho hắn một cơ duyên, bay vút thẳng lên
trời có gì là khó? Người này, nhất định phải giành!
Thẩm Mộc tựa vào lưng ghế, thản nhiên nói:
- Phó Du Nghệ tham gia ủng hộ lên ngôi rồi, đợi sau khi Thái Hậu đăng cơ
rồi, ta đích thân đi Lũng Hữu một chuyến, trước đó ta phải kiếm cơ hội
nói chuyện cẩn thận với Dương Phàm. Thanh niên mà, ai chẳng nhiệt huyết
sục sôi, sao có thể điềm tĩnh như Địch công được, Địch công tặng hắn tên chữ, Thẩm mỗ sẽ tặng cho hắn một con đường công danh, muội nói xem, hắn ta sẽ chọn thế nào?
Xe bò kêu két két chạy hướng về phía nam.
Ra khỏi cửa thành, qua sông Khuếch Thành, ra khỏi quan đạo ba dặm, rẽ vào con đường nhỏ thôn Ngũ Lý.
Uyển nhi thẹn thùng nói:
- Đâu có, hôm nay bận rộn thế này…ta chỉ dặn dò Tiểu Man giúp ta để ý
chuyện của huynh thôi, nghe nói huynh sắp ra rồi, mới có lòng tới đón.
Huynh là đàn ông, ta đoán huynh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện vặt này,
chút chuyện này vốn nên là Uyển Nhi quan tâm giúp huynh.
Cô nhìn về phía xa xa, nói với Dương Phàm:
- Được rồi, công việc của ta hôm nay thật sự quá nhiều, sẽ không nói
nhiều với huynh nữa, lang quân đi cẩn thận, không nên uống rượu say.
Uyển Nhi….
Cô trìu mến nhìn Dương Phàm, nhanh nhẹn bước qua bên
cạnh hắn, khoảnh khắc chạm vai bước qua, một câu nói xấu hổ bẽn lẽn nho
nhỏ mới lọt vào tai Dương Phàm:
- Uyển Nhi mong đợi có một ngày, vì lang đặt mua đồ cưới của chính mình!
Dương Phàm quay người nhìn bóng dáng xinh đẹp của Uyển Nhi tiến nhanh vào Lạc Thành điện, trong lòng tràn ngập tình yêu, hắn thật muốn ôm chặt cô vào lòng ngay tại đây, kiêu ngạo tuyên bố với mọi người:
- Đây là người con gái của ta!
Trong cung chăng đèn kết hoa, đi ra cửa cung, đội quân đưa dâu y phục rực rỡ
sớm đã xếp hàng chỉnh tề trước cửa cung, Dương Phàm vòng qua đội quân
danh dự xếp hàng đứng đợi, đi qua cầu Thiên Tân, cửa tiệm đầu tiên chính là một cửa tiệm trang sức. Vị trưởng quầy nghe thấy hắn nói phủ Trịnh
thị sai đến lấy đồ, vội vàng lấy gói đồ khách gửi ra, yêu cầu hắn kiểm
nhận rõ ràng ngay trước mặt.
Món quà Uyển Nhi dành cho Dương Phàm quả là có tâm ý, trên cơ sở thân phận và vốn của Dương Phàm, chú tâm
lựa chọn mấy thứ quà mừng phù hợp. Đương nhiên, món quà cô chọn cũng phù hợp với thân phận của hai bên thành thân, nếu tặng họ một bộ dụng cụ
pha rượu bằng vàng thì ngoài mang đi đổi lấy tiền ra thì bọn họ cũng
chẳng biết dùng vào chỗ nào nữa.
Quà mừng mà Uyển Nhi lựa chọn
đều rất có dụng tâm, đồ trang sức, tơ lụa vải vóc, nam nữ bào phục, …đôi giày như biểu hiện xe lửa trật đường ray, chiếc gương thể hiện hôn nhân tan vỡ, cây quạt không hài hòa với hỉ sự …những thứ này tuyệt đối không thể có được, Dương Phàm không hiểu những quy củ này, nếu thật sự cho
hắn đi chọn mua, thật không khéo sẽ mua những thứ không tốt đẹp này đi
tặng.
Dương Phàm kiểm nhận rõ ràng, rồi lại gói lại khoác lên
vai, khi đi qua phường Thượng Thiện nơi Thái Bình công chúa ở là thấy
cửa phường xử nghiệp đã treo tơ lụa đỏ chót, cửa phường mở rộng ra, có
binh lính canh gác không để cho những kẻ không phận sự đi vào.
Đại Đường chỉ có phủ công chúa, không có phủ phò mã, Võ Du Kỵ cưới Công
chúa thì hẳn phải vào trong cung ở, Võ Du Kỵ chỉ cần hai tay không
chuyển vào phủ công chúa là xong.
Dương Phàm đeo túi lên, nhìn thật sâu về phía cửa phường, ưỡn thẳng ngực, đi về phía phường Tu Văn!