Say Mộng Giang Sơn
Chương 205 : Hôn lễ
Ngày đăng: 20:49 18/04/20
Khi Dương Phàm đến nhà Mã Kiều mới vừa qua giờ mùi, Mã gia trong ngoài
đâu đâu cũng toàn người. Ngoài hàng xóm láng giềng, một số lượng bạn bè
thân hữu khổng lồ cũng đến, trong thành có, ở nông thôn có, người già
có, trai gái tấp nập, khung cảnh trông rất tráng lệ.
Khu vườn nhỏ nhà họ Mã vốn chứa không nổi nhiều người như thế này, trong phòng thì
càng không phải nói rồi, thế nên bèn làm một chiếu tiệc trên nước ở phía dưới bức tường bên ngoài cửa, bởi vì tiệc rượu chưa mở, nên khách khứa
người thì ngồi, người thì đứng, hô thân hoán hữu, châu đầu kề tai kể
chuyện phiếm. Góc phía đông tường là nhà bếp lộn xộn, đầu bếp được mời
tới đang bận rộn ở đó, từng đợt mùi thơm thỉnh thoảng bay qua.
Nhà của Mã gia là một căn nhà ba gian, giữa là nhà chính, hai bên là phòng
ở, vốn phòng phía đông là rộng nhất, trước nay đều do Mã mẫu ở, hiện giờ sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, vách tường đều được quét vôi qua làm thành phòng mới. Mã mẫu chuyển sang phía tây. Mã Kiều tuy hiếu thuận, không
muốn mẹ chịu chút thiệt thòi nào, nhưng ở điểm này thì lại không lay
chuyển được mẹ già, vả lại con gái về nhà chồng, dù sao cũng không thể ở trong phòng nhỏ chịu ấm ức, đành phải thuận theo ý của mẹ già.
Khi Dương Phàm đến, Mã Kiều đã thay xong công phục màu đỏ, đầu đội lương
quan, căng thẳng đến mức mặt đầy mồ hôi. Bổng công phục màu đỏ vốn là
triều phục của quan viên tứ chí lục phẩm của triều đình, nhưng triều
đình trong trường hợp đặc biệt, tân lang cùng tân nương có thể phá lệ
mặc công phục cải cách, mũ phượng khăn quàng, Mã Kiều có thể ăn mặc theo cách này.
Thấy Dương Phàm vội vàng đến, Mã Kiều hướng về phía
hắn nhếch nhếch miệng, da mặt có phần cứng nhắc, xem ra hôn lễ này thực
sự làm Mã Kiều căng thẳng quá rồi. Cũng may có Tô phường chính và mấy
người đại diện nhiệt tình giúp đỡ lo liệu hôn lễ, mọi việc đều do mấy
người này xắp xếp, cũng bận nhưng không loạn.
Đến giờ Thân buổi
chiều, bởi vì mới đầu hạ nên trời vẫn còn sáng lắm, hơn nữa nhà Diện
Phiến Nhi cũng cách nhà họ Mã không xa, cùng ở trong một cái phường, vốn không cần phải đi đón dâu sớm như vậy, nhưng mà bạn bè khách khứa đã
đợi đến nỗi không kiên nhẫn được nữa rồi, Tô phường chính đánh một hồi
trống quyết định, đi đón tân nương, thế là một đoàn người đánh trống reo hò từ Mã gia xuất phát.
Dương Phàm đi bên cạnh Mã Kiều, ra khỏi
cửa sân Mã gia, một cỗ xe ngựa sớm đã dừng ở ngoài cửa, trên cổ ngựa
treo một mảnh vải đỏ, thể hiện một tinh thần, một bầu không khí vui vẻ.
Mã Kiều là tân lang, tân lang phải đi đón tân nương vì thế nên Mã Kiều
mang xe ngựa đi nhanh về phía nhà Diện Phiến Nhi.
Đến Mã gia rồi, có bấn tương đi cùng Mã Kiều vào sân bái kiến nhạc mẫu đại nhân và thân thích bên thông gia, sau đó đón tân nương lên xe. Nhà Diện Phiến Nhi do Hoa đại nương và một nhóm các bà thím giúp đỡ, Tiểu Đông cô nương và
một nhóm con gái trong phường thì ở trong phòng cùng với Diện Phiến Nhi
trang phục lộng lẫy.
Chiếu theo phép tắc, lúc này nhà trai nên
Thù Thu khó khăn cong bụng như quả bóng, hỏi:
- Thất cô nương, sao cô từ Trường An xa xôi đến đây thế này?
Vị Thất cô nương đó không trả lời, chỉ hỏi:
- Ta tìm Thẩm Mộc, hắn có ở phủ không?
Thù thu nói:
- Ôi, thật không may, vừa qua trưa công tử đã đi ra ngoài rồi, còn nói tối nay không về.
Thất cô nương ánh mắt ngưng lại, từ trên ngựa cúi đầu hỏi:
- Hắn ta đi đâu?
Thù Thu lắc đầu như đánh trống, cái mặt béo núc rung rung nói:
- Hành tung của công tử, đâu có thể nói cho tại hạ biết. Ây…Hay là Thất
cô nương đến phủ tại hạ nghỉ ngơi một chút, chắc chắn hôm nay công tử
không về, ngày mai sẽ phải về.
Thất cô nương hừ một tiếng, hất cằm nói:
- Hồ li tinh kia đi cùng hắn ta luôn rồi hay vẫn còn ở trong phủ?
Thù Thu không trực tiếp trả lời, chỉ tươi cười chân thành mà nói:
- Công tử một mình xuất môn.
Thất cô nương đảo mắt nhìn quanh, hừu lạnh nói:
- Vậy bản cô nương đi tìm chỗ khác! Hừ, tên họ Thẩm đó nhất định là nghe
được thông tin gì đó, ra ngoài trốn ta! Chúng ta đi, ngươi cho rằng trốn đi là ta tìm không thấy ngươi sao!
Vị Thất cô nương này là một người nóng tính, vừa quay ngựa liền hướng nội thành Lạc Dương phóng đi.
Một hàng hơn mười người cưỡi khoái mã lao đi theo sau cô, vó ngựa cuộn lên
một vùng cát bụi, bỗng chốc chẳng nhìn thấy thân hình mập béo của Thù
Thu đâu, trong cát bụi tung bay chỉ thấy một cái gì đó béo lăn đều như
cái cọc gỗ ở đó, trong cát bụi phát ra một hồi tiếng ho khan.
Lúc này, Thẩm Mộc đang xách một hộp bánh hỉ, cắp hai tấm vải bông hảo hạng, cười ha ha bước vào cửa chính Mã gia!