Say Mộng Giang Sơn
Chương 208 : Anh hùng khí đoản
Ngày đăng: 20:49 18/04/20
Phòng rất yên tĩnh, âm nhạc rất thanh nhã, sắc xanh nhẹ nhẹ, mùi rượu rất thuần. Còn mỹ nhân, tóc mai mày ngài, uyển chuyển quyến rũ, thân thể thướt tha, thơm tho nồng nàn, dịu dàng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng thong thả nói, khiến cho người ta chưa uống đã say ba phần, đích thực là ôn nhu hương của nam nhi.
Thẩm Mộc rất biết nói chuyện, tán gẫu với Dương Phàm về chuyện hay ho trên phố, nguyên nhân vào chùa Bạch Mã, gia nhập cấm quân, khi nghe thì rất chuyên chú, còn khi cần thiết lại chen vào một câu đơn giản, khiến cho người ta càng có hứng nói tiếp.
Dương Phàm nói đến hiện giờ mình trở thành Bách Kỵ, lại khẽ mỉm cười hỏi:
- Còn Thẩm huynh ngươi, hiện đang làm nghề gì?
- Vi huynh sao? Cũng rất ít khi tới Lạc Dương, hiện tại đến đây cũng là vì bằng hữu mời, rất nhanh cũng sẽ quay về Trường An. Ở Lũng Hữu, vi huynh có mấy cửa hàng da, mua bán tơ lụa, còn có vài mã tràng. Ha ha, còn về tiền, thực ra mua bán cũng có lời một chút, tuy nhiên cũng không bằng uy nghiêm của ngươi trong quan trường đấy.
- Không dám, kỳ thật tiểu đệ chỉ là một tiểu giáo cấm quân, quan trường này…thực chưa dám nói tới.
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
- Người có thể đi vào Bách Kỵ, xin ra ngoài, tùy tiện chuyển sang cấm quân cũng có thể làm quan rồi. Theo ta thấy, Nhị Lang ngươi vẫn quá mức thành thật, thực ra, chỉ cần quan hệ thầy trò của ngươi và Tiết Sư, hơn nữa, Võ đại tướng quân hết sức thưởng thức ngươi, kinh Doanh một phen, tiền đồ không thể lường trước được!
Thẩm Mộc cười ha hả, rót thêm một ly cho Dương Phàm, nói:
- Đương nhiên, ngươi còn trẻ, không hiểu tình lý trong đó, tuy nhiên…
Ánh mắt Thẩm Mộc đột nhiên trầm xuống:
- Người có thể thành đại sự, cố nhiên cũng có người nhờ có nhân duyên trùng hợp, có được may mắn, nhưng cũng chỉ là số ít. Đại đa số người là từ khi còn trẻ đi lên, có chuẩn bị, tiền đồ của bọn họ, mỗi một bước đi đều là theo như trước đó đã an bài.
- Những người này, phần lớn đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, hoặc là có bậc cha chú là trọng thần trong triều, hoặc là con nhà quyền quý gia tộc giàu có, nhờ vào phụ huynh trưởng bối mới có năng lực như thế, cũng có sẵn đôi mắt đã sớm an bài từng bước cho y, những tướng quân thiếu niên cùng đánh cầu với Nhị Lang, ai cũng như thế!
Y nhìn Dương Phàm thật sâu, nói:
- Vân khí, Nhị Lang đã có, chỉ có điều ở Bảo Sơn còn không biết lợi dụng, cần một người am hiểu thế sự chỉ điểm cho ngươi, giúp ngươi mưu tính, cần có được số vốn nhất định cho việc kinh Doanh của ngươi, kể từ đó, Nhị Lang hôm nay tuy chỉ là một tiểu giáo Bách Kỵ, ngày sau, trở thành đại tướng quân của vạn quân vạn mã cũng không nhất định là không thể!
Ánh mắt Dương Phàm hơi sáng lên, nâng chén mời y, uống một ngụm, nói:
- Lời vàng ngọc của Thẩm huynh, Dương Phàm được nhờ không ít. Chỉ có điều, lời của Thẩm huynh, nói thì dễ, làm rồi mới thấy khó.
Hôm nay Thẩm Mộc chỉ muốn kéo gần quan hệ với hắn, đương nhiên không lập tức nói ý định của mình, cười ha hả nói:
- Nói dễ không dễ, nói khó không khó, kỳ thật, gặp được người cũng là một cơ duyên. Vi huynh kinh thương ở Lũng Hữu, biết rất nhiều nhân vật cự thất cao môn, trong đó có đủ cao nhân, ta sẽ xem xét giúp ngươi.
- Thẩm huynh trân trọng như thế, tiểu đệ thật không biết nên báo đáp thế nào!
Trong tân phòng, trên tường dán chữ hỷ, trên bàn, một cặp nến long phụng thật cao cũng đã được thắp sáng, chăn cũng đỏ, đồ đạc trong phòng đều là không khí vui mừng, cũng làm tan biến bớt nỗi buồn trong lòng hai người, nhưng việc ngay trong ngày tân hộ đại hỉ gặp xui xẻo như một bóng ma phủ xuống nội tâm hai người, khiến cho bọn họ không thể hăng hái lên.
Diện Phiến Nhi lặng lẽ ngồi trên giường, Mã Kiều cũng lặng lẽ ngồi cạnh nàng, lúc này, bọn họ vốn nên hạnh phúc ở bên nhau, âu yếm, nhưng khi thấy sắc mặt của Diện Phiến Nhi, Mã Kiều nào có dũng khí vươn tay ra. Một lúc lâu sau, y mới khe khẽ thở dài, nói với nàng:
- Đêm khuya rồi, nương tử, chúng ta nghỉ ngơi thôi.
Nói xong, Mã Kiều đứng lên thổi tắt nến đỏ.
Diện Phiến Nhi vừa thấy, vội kêu lên:
- Dừng lại, chàng làm gì đó?
Mã Kiều ngây ngốc trả lời:
- Ta thổi nến.
Nàng vội nói:
- Không được, mẫu thân của thiếp đã nói, ngọn nến đêm tân hôn nhất định phải cháy đến hừng đông, ngày mới hồng hồng hỏa hỏa, sáng sủa nhà cửa, nến đỏ đêm tân hôn không thể tắt.
- Vậy à?
Mã Kiều chợt nhớ ra mẫu thân mình cũng từng dặn như thế, nhất thời lại quên mất, y gãi đầu, nhìn ngọn nến ngay cạnh, lại nhìn tấm đếm trên giường, bỗng nhiên lo lắng hỏi:
- Cái này…. Nếu như gió lớn quá, thổi tắt nến thì sao?
Diện Phiến Nhi cười phì một tiếng, mặt đỏ lên, không kìm nổi vừa xấu hổ vừa giận mắng:
- Đồ ngốc này, còn nói vớ vẩn nữa!
Mã Kiều thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng quyến rũ chưa từng thấy, không khỏi ngẩn ra ngắm, chỉ trong khoảnh khắc, y không kìm lòng nổi mà nói:
- Nương tử, nàng thật đẹp.
Ngọn nến bùng sáng lên…
Diện Phiếm Nhi càng thẹn, Mã Kiều ngả tới mang theo một làn gió nhẹ cuốn theo ánh nến lay động, cũng thổi hết nỗi buồn trong lòng hai người…