Say Mộng Giang Sơn
Chương 209 : Mịt mờ như băng như lửa
Ngày đăng: 20:49 18/04/20
Thái Bình công chúa tiễn người khách cuối cùng, đứng ở nhà trước, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Năm đó, khi nàng thành thân lần đầu, Hoàng gia cử hành hôn lễ long trọng cho nàng, bởi vì xe ngựa đưa dâu quá to, không thể đi trên phố, thậm chí ngay cả cửa phường cũng phải dỡ xuống, vô số thị vệ đưa dâu buổi tối thắp đuốc, nướng hết cả cây cối ven đường.
Lúc này, đám hỏi Võ Lý, có ý nghĩa chính trị quan trọng, hôn lệ lại càng long trọng hơn trước, chỉ vì chuẩn bị quá gấp gáp, quy mô không thể so sánh với lần trước. Nhưng mà chuyện này đối với Thái Bình đã là rườm rà không thể chịu nổi.
Thực tế, lần đầu nàng thành thân, quy mô to thế nào, đây cũng chỉ là chuyện xưa người ta kể lại, trong lòng Thái Bình thủy chung cũng không quên được, chỉ có nàng ngồi trong xe ngựa đưa dâu hạnh phúc và khát khao, đêm động phòng, khi Phò mã Tiết Thiệu cởi áo nới dây lưng, lại thẹn thùng không yên. Tiệc mừng hôm nay, nàng chỉ cẩn thận làm theo trình tự hôn lễ.
Thiên Hậu tự mình tới chủ trì hôn lễ cho con gái, tới hoàng hôn mới bãi giá về cung, vợ chồng mới cưới cùng văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích cung kính Thái Hậu mất khoảng một canh giờ, quay về sẽ mở tiệc ăn mừng, thẳng tới lúc này nhóm khách cuối cùng mới rời đi, để lại một đống hỗn độn ở sảnh đường.
Theo chế độ hôn nhân của Đại Đường, chú rể mặc áo hồng, cô dâu váy xanh.
Nhưng lúc này Thái Bình công lại mặc một thân y phục màu đen.
Đây là hôn lễ tổ chức theo lễ thời nhà Chu, chế độ của thời nhà Chu là áo đen
Võ Tắc Thiên đã sớm công bố tổ tiên Võ Thị được gọi là Chu Võ Vương, cha ruột của nàng Võ Sĩ Ước lại có danh hiệu Chu Quốc công, trước đó khoog lâu, Phó Du Nghệ cũng thượng thư xin Thiên Hậu đổi Quốc hiệu thành Chu, xưng Hoàng đế Đại Chu. Hiện giờ, hôn lễ của Thái Bình không ngờ lại thay đổi truyền thống Đại Đường, cử hành một hôn lễ long trọng theo tục lệ nhà Chu.
Thái Bình Công chúa thầm cười lạnh, mẫu thân thật đúng là không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể lợi dụng!
Thâm y màu đen, y duyên màu đỏ, trang trọng hào phóng, che đầu gối, bội ngọc, vân vân, trên tóc nàng cũng không có một tá trâm ngọc, chỉ có một cành trâm ngọc kiểu dáng kỳ lạ cổ điển, rất có hơi hướm của thời Tiền Tần.
Y phục thẫm và không nổi bạt, trang sức mộc mạc, tuy không rạng rỡ tươi đẹp như đời sau, nhưng lại có một cảm giác trang nghiêm, nhưng với khuôn mặt không chút vui vẻ kia của nàng, lại có chút cảm giác nặng nề già nua.
Ngoại quản sự Lý Dịch đứng trang nghiêm bên cạnh nàng, buông thong tay, Thái Bình công chúa thở dài thật dài, ra lệnh:
- Thu nhập qua loa một chút là được rồi, ngày mai hẵng quét tước cẩn thận.
- Vâng!
Vừa thấy Thái Bình Công chúa xoay người muốn đi, Lý Dịch vội đuổi theo hai bước, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Công chúa, Phò mã…
Thái Bình công chúa dừng lại, quay đầu nhìn nhìn, Phò Mã Võ Du Kỵ đã uống đến mức mặt đỏ như gan lợn, mắt khép lờ đờ dựa vào một cái bàn, lảm nhảm nói một mình cái gì đó không rõ.
Nàng chán ghét dặn:
- Còn chối nữa! Xem bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của chàng đi. Ta ở Trường An, chàng trốn tới Lạc Dương! Hiện giờ ta đã tới Lạc Dương rồi, chàng còn muốn trốn đi đâu?
Thẩm Mộc cười khổ:
- Ta muốn tới Lũng Hữu, đến vùng Bạch Thủy làm chút chuyện!
Thất Thất kêu lên:
- Quả nhiên, chàng lại muốn trốn, ta làm phiền chàng vậy sao?
Mặt Thẩm Mộc ngu luôn:
- Ý của ta là, nếu nàng nguyện ý, có thể cùng đi…
Ban đầu, Thất Thất ngẩn ra, sau đó nhảy lên reo:
- Thật sao? Chắc chắn chứ? Nam nhân nói rồi không nói lại, không cho chàng đổi ý! Oa ha ha ha…
Nghe tiếng cười càn rỡ của nàng, Thẩm Mộc cũng bắt đầu hối hận…
Trong phòng, Thiên Ái Nô vẫn đang thấp giọng nỉ non với Dương Phàm:
- Thế gia có thể trường tồn ngàn năm, mặc kệ vương triều biến ảo vẫn không ngã, đương nhiên họ có đạo lý tồn tại của mình. Có thể làm con cháu được người thừa kế thế gia bồi dưỡng, tuyệt đối không có hoàn khố, cũng không thể tầm thường.
Còn một điều nữa, chính là bọn họ sẽ tận hết sức bồi nhân tài. Nếu ai đó được họ phát hiện ra là rất có tiền đồ, hoặc ai đó có tài năng có thể bồi dưỡng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bọn họ sẽ không vì đố kỵ ngươi mà chèn ép ngươi, cũng không tự cho mình là thanh cao mà buông tha ngươi!
Bọn họ sẽ dùng điều kiện ngươi không thể cự tuyệt mà biến ngươi thành người của họ, tận hết sức nâng đỡ ngươi, tài bồi ngươi. Đây là lòng dạ thế gia, cũng chỉ có thế gia mới có năng lực!
Ánh mắt của Dương PHàm hơi sáng lên, nói:
- Ta hiểu, Thẩm Mộc chính là người của thế gia, vị công tử kia của nàng cũng thế! Nếu việc y tiếp xúc với ta chỉ có lợi không có hại, nàng…. Vì sao lại phá quy củ nói với ta?
Thiên Ái Nô bị hắn hỏi vậy, cũng không bất ngờ, hai mắt nàng sáng lên một lúc lâu, mới cắn cắn đôi môi mê người đỏ như quả anh đào, nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng không biết. Đại khái là…tuy y không có ác ý, ta không thích cảm giác phải lợi dụng ngươi…