Say Mộng Giang Sơn

Chương 21 : Tiểu phu nhân và nữ người hầu

Ngày đăng: 20:45 18/04/20


Một lát sau, ngoài sân có tiếng két mở cửa, một phu nhân xinh đẹp khoảng 24~25 tuổi đầy sức sống đứng ngay cổng ra vào.



Vị phu nhân mặc váy áo hoa sen pha màu vàng ở viền áo, mái tóc bối kiểu thanh thoát,một vài sợi tóc buông nhẹ trên bờ vai, lưng eo, làn da

trắng mịn, khuôn mặt tuy không đẹp tuyệt sắc nhưng dung mạo cũng tầm 6,7 phần giai nhân,thân hình tuy không thanh mảnh thướt tha nhưng lại có

một vẻ đẹp đầy đặn đoan trang.



Bảo nương tử với đôi mắt đẹp long lanh, lạnh lùng nhìn một lượt Mã Kiều và Dương Phàm, vẻ mặt chán ghét nói:



- Đang yên lành, khám xét trộm cướp gì cơ chứ?.



Mã Kiều sa sầm mặt nói:



- Quan phủ ra lệnh, ta chỉ vì một tên như vậy mà chạy đến gãy cả chân

rồi, kính mong Bảo nương tử tạo điều kiện cho ta vào trong xem xét, chỉ

cần không có ai khác thì ta sẽ bẩm báo giải thích lên quan trên.



Bảo gia nương tử hừ lạnh một tiếng nói:



- Nô gia một mình sống ở đây, trong nhà này đâu có người nào nữa, các ngài muốn khám xét thì cứ khám xét.



Dứt lời nàng vung tay áo, lắc lắc cái mông tròn trịa mềm mại đi vào

nhà, Dương Pham và Mã Kiều nhìn nhau rồi liền đi theo sau lưng Bảo nương tử đi vào.



Hai người khám xét xung quanh sương phòng

của Bảo nương tử,lại đến khám khu phòng chính, ở giữa chính đường đặt

một tấm tràng kỷ thấp, trên tấm tràng kỷ đặt một chiếc đĩa miệng rộng,

trong chiếc đĩa có 2 chùm vải. Bảo nương tử lấy một chùm, cẩn thận bóc

vỏ, khinh bỉ nhìn hai người đang đi vào, mí mắt cũng chẳng nhướno một

chút nào, chỉ hỏi một cách lấy lệ:



- Có bắt được kẻ trộm không hai ngài?



Mã Kiều nói:



- Ta chỉ là phụng mệnh làm việc, nương tử đừng bực bội. Dương nhị, đệ

ra sân sau xem xét, nếu không có dấu hiệu gì khả nghi thì chúng ta lập

tức đi.



Dương Phàm tuân lệnh, ra khỏi chính đường theo hướng ra hậu viện, ngay khi đến hậu viện, đầu tiên Dương Phàm nhìn thấy là cây hồng đào, nhịn không được bèn với bứt mấy quả để trong lòng bàn

tay, vừa ăn hồng đào vừa nhìn bốn hướng xung quanh vừa nghĩ ngợi Tên tội phạm bỏ trốn ngay trong nhà của hắn, vậy thì hắn sao có thể lục lọi tra xét loạn trong kho củi nhà của người ta chứ, chỉ nên ứng phó qua loa mà thôi.



Trong chính đường, khi Dương Phàm vừa mới đi

khỏi, Mã Kiểu từ trong tay áo lấy ra một cái yếm nhỏ thêu hình uyên ương đang nô đùa dưới nước, đưa vật quý ra trước mặt Bảo nương tử, đắc ý nói :



- Ngân Ngân, nàng xem đây là cái gì?



Bảo

nương tử cũng không ngồi yên ở đó với giọng điệu huênh hoang nữa , mắt
phòng đựng củi đằng sau Thiên Ái Nô, đây vẫn còn là phòng chứa củi sao?

Căn phòng được thu dọn sạch sẽ, tuy nguyên thủy mà đơn sơ giống như căn

phòng của ẩn sĩ, một nơi bình thường sạch sẽ tao nhã, trên cửa sổ còn

bày một bình hoa, trong bình hoa cắm một bó cúc dại khi dọn vườn còn lưu lại.



Thoạt nhìn, căn phòng nhỏ như thế này như tạo

nên cảm giác hoàn toàn tự nhiên. Ngoại trừ trên giường còn thiếu một bộ

đệm chăn thì dường như tất cả mọi thứ đặt trong phòng đều rất thừa

thãi..



Tiểu nha đầu này không chỉ chịu khó chăm chỉ,

mà còn rất có phẩm chất. Cô ấy rất biết tận dụng những vật gì còn có thể sử dụng, dùng ở trong hoàn cảnh nào, tạo nên một bầu không khí tốt đẹp

nhất.



Nhìn Dương Phàm với thái độ bất ngờ đầy tán

dương, Thiên Ái Nô thấy trong lòng rất vui. Nàng tất nhiên là không có ý sẽ giống như nữ hầu của Dương Phàm, chỉ là muốn dọn dẹp, chỉ là muốn

tạo ra thật nhiều chứng cớ để phán đoán kiểm chứng nghi ngờ của nàng với thân phận của Dương Phàm., nhưng đáng tiếc, ngoài những rác rưởi có thể nhìn thấy ra, nàng chẳng tìm được thứ gì khác.



- Căn phòng chứa củi này…



- Phòng của ta!



Thiên Ái Nô nói:



- Nhưng còn thiếu một bộ chăn đệm nữa…



Dương Phàm ngay lập tức nói:



- Dùng của ta đi!



- Bữa tối thì sao?



- Mỳ Diện Phiến Nhi.



Thiên Ái Nô khẽ thở dài, đã nghe Dương Phàm ba hoa chích chòe về món mì, Theo nàng thì thực sự chẳng phải là mỹ vị gì.



Dương Phàm dường như thấy chút ngượng ngùng, mắt nhìn căn phòng được

dọn dẹp sạch sẽ như thế liền cảm thấy như thiếu nợ nàng ta một cái gì

đấy bèn nói:



- Cái này…đợi ngày mài ta đi chuyến thành Nam, mua một ít lương thực về, ta không biết nấu ăn, nếu như ngươi ăn mì không

quen, thì hãy tự làm những gì mình thích nhé.



Nhìn căn nhà thoáng sach như thế này, hắn không khỏi có chút mong đợi vào tài năng nấu nướng của Thiên Ái Nô.



Cảm giác trong nhà có một phụ nữ thực sự là rất dễ chịu.