Say Mộng Giang Sơn
Chương 22 : Huynh đệ rất bận
Ngày đăng: 20:45 18/04/20
Sắc trời đã muộn, bữa tối hôm nay vẫn là ăn mì Diện Phiến Nhi. Dương
Phàm xì xụp xì xụp ăn hết bát mì, đặt bát trên bệ cửa sổ, và đối diện,
Thiên Ái Nô ăn một cách nhã nhặn, cả bát mì vẫn còn đầy nguyên dường như là nàng vẫn chưa ăn một sợi nào vậy.
Dương Phàm không nhịn được cười:
- Rốt cuộc cũng là nữ nhân, bát mì thơm ngon như thế mà lại ăn quá là chậm.
Thiên Ái Nô thương cảm nhìn Dương Phàm, nói:
- Ngươi có biết thế nào gọi là thơm ngào ngạt không?
Dương Phàm nói:
- Chẳng lẽ lại không thơm sao, mì Ninh tỷ ở phường Tu Văn này được công nhận là ngon đấy nha.
Thiên Ái Nô lắc đầu thở dài:
- Lời của con ếch trong giếng không thể so sánh với bao la của biển,
giống như trùng trong mùa hè thì cũng không thể biết băng tuyết của mùa
đông.
Dương Phàm nói:
- Ngươi vừa khoe khoang về tài năng nấu nướng của ngươi, vậy sao không trổ tài cho ta xem.
Thiên Ái Nô xinh đẹp khéo léo nhìn hắn rồi nói:
- Có bột mới gột nên hồ, ngươi bảo ta lấy gì để trổ tài đây?
Dương Phàm cười nói:
- Yên tâm, cái này để ta lo liệu, ngày mai ta sẽ mua lương thực về, để xem trình độ bản lĩnh của ngươi ra sao.
Trò chuyện một lúc lâu, những tiếng mõ mơ hồ trên đường truyền đến, nghe có vẻ đã là canh hai.Thiên Ái Nô đứng dậy nói:
- Không nói chuyện với ngươi nữa, ta vào trong nghỉ ngơi đây.
Dương Phàm cũng đứng dậy nói:
- Ngươi đi nghỉ đi, ta ra ngoài đi dạo một lát.
Thiên Ái Nô có vẻ cảnh giác hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Dương Phàm nói:
- Đánh bài, nếu không ngày mai lấy gì mua thịt cá đây?
- Tài nghệ của ngươi giỏi lắm sao?
- Haha, ngươi chẳng phải muốn ngày mai đổi món sao, vậy thì hãy cầu nguyện cho ta gặp may đi.
Đây không phải là lần đầu hắn
lén vào Binh bộ , thế nên thực sự rất quen thuộc với địa hình nơi đây.
Dương Phàm giống như ngựa quen đường cũ đi ra phía sau nhà, trốn ở một
góc khá hoang vắng trong sân, xoay mình tiến vào phía trong sân, quay
đầu lại nhìn rồi đứng dậy nhảy lên lan can tầng 2, đưa tay vịn vào thành lan can khéo léo vươn mình nhảy lên.
Triều đình có
lực lượng vô cùng lớn, nhưng nếu họ muốn làm việc này thì cũng là một
chuyện vô cùng khó khăn, giống như một thích khách trốn giữa biển người
mênh mông, dù là ở thành Lạc Dương này, bọn họ cũng không có khả năng
đào nơi này đào sâu ba thước để tìm ra được thích khách, họ thậm chí
phải nhờ đến Võ Hầu và phường đinh mới có thể hoàn thành lục soát được
toàn thành.
Cũng giống như, con kiến muốn biết được
tin tức gì ở triều đình, thậm chí giữa các quan viên trong triều đình
cũng ẩn chứa những tin tức cơ mật, cũng là một nhiệm vụ rất khó hoàn
thành.
..Dương Phàm chỉ có một manh mối đó chính là tên ác quan Pháp lệnh vânvới cái mũi ưng và đôi mắt lõm sâu với vân nếp vân mũi.
Người này mặc áo quan bào màu xanh, đó chỉ là vị quan nhỏ hàng bát cửu
phẩm, Dương Phàm không thể vẽ hình cáo thị dán trên những đường lớn và
ngõ hẻm để tìm người, cũng không thể cầm bức họa của vị quan nhân này để ra đường hỏi từng người một, càng không thể lén chui vào phủ đệ quan
viên Đại Đường để nhìn trộm tướng mạo của bọn họ. Bằng manh mối mong
manh này để hi vọng thì thật sự là quá xa vời.
Huống
chi những năm gần đây, theo sự tập trung từng bước quyền lực của Võ Hậu, quan trong triều lại phập phập phồng phồng nói ra nói vào, lại có nhiều quan viên vì thất bại trong việc tranh chấp quyền lực mà bị giáng trức
thậm chí là bỏ mạng. Ai biết được tiểu quan mặc chiếc áo bào xanh năm đó hôm nay hoặc là thăng quan tiến chức hay là bị đày ra biên cương hoặc
bị tịch thu tài sản rồi bị chém đầu.
Mặc dù là trong
kinh tiểu quan lại bây giờ đã được điều ra các địa phương để làm quan,
hắn thấy cũng khó mà tra xét được, cho nên dù cho trong Dương Phàm vẫn
khắc sâu bộ dạng của quan lại tàn ác kia nhưng hắn cũng dùng làm trọng
điểm trong việc tìm người, mà bắt tay vào điều tra đội quân kia.
Muốn tìm tiểu quan Pháp Lệnh Vân tám chín phẩm năm xưa chẳng khác nào
mò kìm đáy biển, nhưng muốn tìm tài liệu liên quan đến đội cấm vệ quân
năm xưa ra khỏi kinh thành làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Từ trong
biển tập hồ sơ, trong công hàm đa dạng biết có thể tìm ra được chút dấu
vết nào đó.
Dương Phàm lẻn vào kho binh bộ, nơi để
những công văn.Cấm vệ quân hơn bà trăm người rới kinh đi công cán, điều
động nhiều người và ngựa như vậy, nếu như là phùng mệnh triều đính, binh bộ tất sẽ có ghi lại.Nếu như mệnh lệnh tàn sát thôn làng không phải do
Triều đình ra lệnh, thì điều động nhiều người ngựa xuất kinh như thế thì tất nhiên là viện vào lý do xuất kinh đi công cán, đồng thời cần thông
qua bộ binh nếu không sẽ là mắc tội mưu phản rồi.
Cho nên, Dương Phàm tin rằng, chỉ cần cấm vệ quân không phải là sơn tặc thổ phỉ thì nhất định sẽ lưu lại sử ký.