Say Mộng Giang Sơn
Chương 23 : Ta có một bí mật
Ngày đăng: 20:45 18/04/20
Dương Phàm đã tới đây một vài lần, cũng đọc rất nhiều công văn trong 2
năm vĩnh sóc, hiện tại vẫn chưa tìm ra manh mối nào có tác dụng, chỉ
biết được tin tức khác ngoài những tin tức trong dân gian đã từng biết
rõ.Ví dụ như một số tư liệu về Mai Hoa Nội Vệ , cũng từ nơi đây mà biết
được.
Nơi đây cất giữ đều là công văn cũ. Bình thường
căn bản là không có người lên lầu, trong phòng bất kể là giá sách hay là công văn, bên trên đều phủ một lớp bụi dày. Dương Phàm mò ở chân tường
lấy ra ngọn nến và đá lửa trước đây đã để lại , sau đó di chuyển đến
phía sau mấy ầng của giá sách đập đá lấy lửa đốt nến, đặt trên kệ giá
đựng công văn.
Ngọn đèn mờ bị từng tầng của giá sách ngăn trở nên bên ngoài không thể phát hiện ra được.
Dương Phàm tìm được chỗ mà lần trước đã đánh dấu kí hiệu, rút ra một phần công văn, cẩn thận xem xét.
“Năm Vĩnh Thuần thứ hai, Cốt Đốt Lộc xây dựng lại Hãn Quốc, Hãn Quốc
thành lập, quấy nhiễu Định Châu, bị Hoắc Vương Lý Nguyên Quỹ đánh lui…
Chăm chú đọc hết toàn bộ xong, Dương Phạm khẽ lắc đầu, rồi đặt nó trở
lại chỗ cũ, theo thứ tự lại lấy ra một phần khác: “Cốt Đốt Lộc quấy
nhiễu Quy Châu, vây Thiền Vu Đô Hộ Phủ, giết Tư Mã Trương Hành Sư. Đô
đốc Thắng Châu Vương Lập Bản, Đô đốc Hạ Châu Lý Sùng Nghĩa cùng đến cứu
viện…”
“ Cốt Đốt Lộc quấy nhiễu Úy Châu, giết thứ sử Lý Tư Kiệm, bắt được Đô đốc Phong Châu Thôi Trí Biện…”
“ Cốt Đốt Lộc cướp Lam Châu, bị thiên tướng Dương Huyền Cơ đánh bỏ chạy…
Một năm nay, Đột Quyết Vương Cốt Đốt Lộc là nhân vật chủ yếu, nên hầu
như toàn bộ công văn của Binh bộ đều viết về hắn. Dương Phàm cau mày
nhưng cũng không dám kiểm tra qua loa, công việc mà hắn đang làm đòi hỏi phải có tính nhẫn nại, không chấp nhận được việc làm qua loa đại khái,
làm sao có thể biết được đề mục này có cùng manh mối với những thứ mà
hắn muốn tìm hay không.
Mỗi một phần sau khi xem xong, hắn lại lôi ra một phần nữa, phần này có liên quan đến danh tướng Đại
Đường Tiết Nhân Qúy chết, Bộ binh tấu xin được ban thưởng. Dương Phàm
cẩn thận xem kĩ xong toàn công văn, đặt trở lại, rồi lại lấy ra bản
khác. Phần công văn nào Dương Phàm cũng đọc chăm chú, nghiêm túc, cũng
không biết là đã xem được tất cả bao nhiêu phần, khi hắn lấy thêm ra một phần nữa, viết rằng Võ hậu phế truất thái tử Lý Hiền cấm rời khỏi Ba
Châu, hắn cẩn thận xem xét kỹ hơn một chút, bất chợt một hàng chữ đập
vào mắt:
“Long Võ Quân phái binh áp giải”
Dương Phàm thấy tim đập nhanh hơn, nhấp nhổm không yên, cho đến bây
giờ, hắn đã đọc không dưới ba trăm công văn, đây là công văn duy nhất
nhắc đến tin Long Võ Quân. Nhưng Ba Châu ở đất Thục, mà đám người hắn
muốn tìm lại xuất hiện Lĩnh Nam Thiều Châu, thật đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, giữa hai người này liệu có mối quan hệ gì không đây?
Dương Phàm chăm chú nhìn, suy tư thật lâu, đem tờ công văn cẩn thận cất vào trong áo, sắc trời đã quá muộn, đêm nay hắn chỉ có thể tìm được đến đây thôi, nếu không trời sẽ sáng và hắn cũng không thể rời khỏi một
cách an toàn được.
Dương Phàm đem đống công văn cất
lại ở vị trí cũ, thổi tắt ngọn nến, để lại nơi cất giấu, rồi yên lăng
rời khỏi kho của Binh bộ.
Mã Lục xồm xộp nhai củ cải, chớp chớp mắt nói:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
- Là thế này…
Dương Phàm ho khan hai tiếng, xoa xoa mũi nói:
- Hai ngày nay ta vẫn luôn mua 2 tô mì ở chỗ Ninh tỷ.
Mã Lục nhồm nhoàm nói:
- Hai tô? Không nhiều, ta ít nhất cũng phải ăn hết ba tô ấy chứ.
Dương Phàm cười khan:
- Đại khái là đệ đang trong quá trình phát triển thể chất, lượng ăn
bỗng dưng nhiều hơn, tất cả là do ngại ngùng, nên không nói với Ninh tỷ
là một mình ăn, mà nói rằng huynh bị lạnh bụng, cho nên muốn ăn ít mì để cho ấm bụng, chiều nay tỷ ấy muốn đi cùng chúng ta đi chợ nam, trước
mặt tỷ ấy huynh đừng nói lộ ra nhé.
Mã Kiều vồn vã ăn củ cải, trong mắt hiện lên một chút nghi ngờ:
- Không phải thế chứ, chúng ta là huynh đệ kết tình bao nhiêu năm nay,
ngươi nhất định là có gì đang giấu ta, nói thật đi, rốt cuộc là đã có
chuyện gì xảy ra.
Dương Phàm nói:
- Đệ giấu diếm huynh làm gì đâu, thật sự là như thếđó, huynh không được để lộ đâu đấy.
Mã Kiều húp thêm một miếng cháo,” Hừ hừ “ nói:
- Nói với ta cũng vô nghĩa, ngươi coi ta là đồ ngốc phải không? Thành thật nói ra xem, rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Lúc này, Mã Kiều nương từ trong sân nói ra:
- Tiểu Phàm…con và Kiều nhi đêm qua đánh bài đánh đến canh nửa đêm canh ba, như thế là quá muộn đấy.Tháng này hai con đang trực, buổi sáng cần
phải đi mở cửa phường, ngày nào cũng ngủ muộn thì không tốt, đánh bài
cũng không sao cả, đại nương không phản đối các con chơi, nhưng cũng
không thể không có sáng có tối gì như thế…
- Dạ? Đánh bài sao ạ?
Dương Phàm nghi ngờ nhìn về phía Mã Kiều, đôi chân mày từ từ nhướng lên.
Mã Kiều khựng lại một lúc rồi lập tức ưỡn ngực nói:
- Huynh đệ chúng ta như anh em ruột thịt vậy, nên không có chuyện gì ta không thể giúp ngươi được? Chẳng phải nói là ta lạnh bụng muốn ăn mì
sao, chuyện nhỏ, đệ có thể yên tâm, việc tiểu Ninh cứ để ta lo liệu.
Dương Phàm đăm đăm nhìn Mã Kiều, khà khà cười hai tiếng.
Mã Kiều “hừ hừ” hai tiếng, chột dạo giơ tô to lên thở “ phì phò phì phò…”