Say Mộng Giang Sơn

Chương 212 : Mỗ Phi nô nhan bối

Ngày đăng: 20:49 18/04/20


Mặc dù Dương Phàm không biết tiểu cô nương này là công chúa hay quận chúa, nhưng tóm lại vẫn là người trong Hoàng tộc, vội ôm quyền:



- Thật có lỗi, tại hạ tránh không kịp!



Tiểu nha đầu ôm cái mũi đau, nước mắt lưng tròng lườm hắn một cái, nghẹn nghẹn hỏi hắn:



- Như Mi sư phụ ở đâu, ngươi biết không?



Người nó hỏi là một vị nhạc sư trứ danh trong nội giáo phường, hôm nay Dương Phàm là một trong các thị vệ phụ trách an toàn trong Vạn Tượng Cung, vừa rồi khi vị Như Mi sư phụ kia mang theo đệ tử tôi tớ đến tiến cung, vẫn là hắn an bài chỗ thay đồ, nên biết ở đâu, bèn trả lời:



- Tại hạ biết!



- Vậy ngươi dẫn ta đi!



Tiểu cô nương vừa nói xong muốn bước đi, phía sau đột nhiên có tiếng hét lớn:



- Đứng lại!



Tiểu cô nương dừng lại quay đầu, chỉ thấy từ đằng sau tấm bình phong một người xuất hiện, mặc một thân đồ hóa trang xiếc ảo thuật rực rỡ, trên mặt mới hóa trang một nửa, còn một nửa vẫn chưa kịp vẽ, Dương Phàm nhìn nửa mặt này nhận ra đây đúng là Lâm Xuyên Vương Võ Tự Tông, xem ra y cũng muốn biểu diễn một tiết mục trong đại tiệc của Võ Tắc Thiên trợ hứng cho Nữ đế.



Võ Tự Tông lạnh lùng trừng mắt với tiểu cô nương kia, trầm giọng nói:



- Ngươi là con gái nhà ai, sao dám làm càn như thế! Họ Võ đều là tiểu nhân? Hử? Lặp lại lần nữa ta xem!



Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày, Võ Tự Tông hơn bốn mươi tuổi rồi, người lớn như thế còn so đo với một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi sao? Huống chi y đường đường là một Vương gia nữa.



Đuôi lông mày của tiểu cô nương kia khẽ nhướn lên, không ngờ không hề sợ hãi, nhanh mồm nhanh miệng đáp lại:



- Nói vậy, ngươi là họ Võ hả? Người họ Võ trong thiên hạ nhiều quá, ta cũng mới chỉ thấy họ lấy đồ của người khác ,chứ chưa thấy ai mắng người đâu. Ta nói một câu “Họ Võ tiểu nhân” nếu ngươi hiểu được ta nói tới ai hay sao mà vội nhảy ra nhận thế?



Võ Tự Tông giận quá thành cười:



- Con nhóc này, lá gan thật không nhỏ. Còn dám chống đối với bổn Vương. Chuyện này ta không so đo với ngươi, một con nhóc như ngươi dám nói chuyện đốp chát với bổn Vương, bổn Vương có thể xử lý ngươi tội đại bất kính!



Tiểu cô nương bĩu môi, khinh thường hỏi:




Hai người mặc dù cùng là Quận Vương, nhưng Võ Du Nghi kiêm thêm chức vụ Võ Lâm Vệ Đại tướng quân, quyền thế lớn hơn y, cho nên, vừa nghe Võ Du Nghi nói vậy, Võ Tự Tông không khỏi hơi kinh nghi. Võ Du Nghi nắm lấy vai y, biến mất đằng sau tấm bình phong, đồng thời cúi đầu nói:



- Người này…



Một lúc sau, từ đằng sau tấm bình phong có tiếng hô nhỏ của Võ Tự Tông:



- A! Lại có chuyện nay vậy sao? May nhờ ngươi nhắc nhở!



- Ha ha, hay hay hay, hát thật hay!



Võ Tắc Thiên cao tọa thượng vị (ngồi trên cao), cầm kim bôi, cất tiếng cười to.



Vừa mới hiến ca chính là Hoàng thái tôn Lý Thành Khí, đương nhiên, hiện giờ y được gọi là Võ Thành Khí. Võ Thành Khí lúc này mười hai tuổi, là con cả của Lý Đán, gọi là Thái tôn, cũng là bị giam lỏng nuôi nhốt trong cung.



Lý Thành Khí hát bài “An công tử” tặng bà nội, bài hát này cũng giống như “Võ Mị Nương”, đều là bài hát lưu hành nhất giáo phường, giọng hát của Lý Thành Khí không tệ, nghe được mặt rồng cực kỳ vui mừng.



Lúc này, một tiểu cô nương mắt sáng răng trắng tinh cầm quạt tròn trong tay, khoan thai đi lên sân khấu, công chúa Thiên Kim tiến đến trước mặt Võ Tắc Thiên cười cười:



- A mẫu, người đang hiến vũ cho người chính là Tam Lang Quân của Thái tử Long Cơ đó.



Võ Tắc Thiên tươi cười, liên tục vuốt cằm khen:



- Hay hay hay!



Lý Long Cơ biểu diễn một khúc vũ đạo tên “Trường mệnh nữ”, Như Mi sư phụ mang theo một đám nhạc sư tấu nhạc cụ, Lý Long Cơ đứng trên đại điện nhẹ nhàng múa.



Lúc này, một gã tiểu giáo biên quân lưng đeo hồng kỳ tam giác một đường phong trật vọt tới trước cửa cung, chỉ kịp rách cổ gào lên một tiếng:



- Cấp tốc!



Liền ngã xuống ngựa!



Quân coi giữ cửa cung kinh hãi, vội vàng tiếng đến, có mấy người nâng tiểu giáo này dậy, có người dắt tuấn mã, lại có người cởi xuống bọc quân tình màu vàng trên lưng y, vội vàng tiến vào trong cung…