Say Mộng Giang Sơn
Chương 213 : Cơ hội tới
Ngày đăng: 20:49 18/04/20
Lý Long Cơ khi còn nhỏ, ăn mặc trang điểm lên trắng nõn nà cực kỳ giống một tiểu cô nương, giọng hát kia cũng trong trẻo như thiếu nữ:
- Minh cung yến, rượu ngon uống một ly, ca một lời, lại bái lậy xin ba ước nguyện, một nguyện xin đức vua muôn tuổi, hai nguyện thân thể khỏe mạnh, ba nguyện con cháu đầy nhà, mỗi tuổi một thêm lớn…
Võ Tắc Thiên liên tục tươi cười, cầm một miếng mứt hoa quả đưa vào miệng, càng nghe càng êm tai, khi nghe đến câu cuối cùng, nụ cười hơi hơi ngưng lại, thoáng một chút suy nghĩ.
Lúc này Võ Tự Trung lén lút đến trước mặt:
- Cô…
Võ Tự Trung thì thầm gọi, vừa lúc nãy ở bên điện nghe được những lời Lý Long Cơ nói hắn học theo nói lại một lượt với Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên vẫn như trước mắt không chuyển, nhìn chằm chằm Lý Long Cơ đang ca múa, thản nhiên hỏi:
- Đây là lời nói của Tam Lang?
- Vâng!
Võ Tắc Thiên trầm mặc một lát, ha hả cười nói:
- Trẫm có nhiều đứa con như vậy, đáng tiếc…., không có mấy người hữu dụng, đứa nhỏ này ngược lại cũng có chút phẩm chất anh hùng.
Võ Tự Trung ngẩn ra miễn cưỡng mà nói:
- Cô, hắn… Hắn nói như vậy là những lời đại nghịch bất đạo mà…, ngài làm sao thế…
Võ Tắc Thiên nheo mắt liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Tự Trung a…
- Dạ cháu họ đây!
- Ngươi xem Tam Lang đóng giả cô bé này hay không?
Võ Tự Trung tùy tiện nhìn thoáng qua, đáp lấy lệ:
Võ Tắc Thiên há miệng nói:
- Trẫm biết! Trẫm đã thất bại một lần rồi. Lần này, trẫm nhất định sẽ vô cùng thận trọng, mưu tính trước rồi mới hành động sau!
Lúc chạng vạng tối, Dương Phàm phát hiện Hoàng đội trưởng và Trình đội trưởng đều bị Lữ soái Hứa Lương gọi đi, sau đó Trương Khê Đồng, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh cũng lần lượt bị gọi đi, từng người khi trở về thần thái đều có chút khác thường. Dương Phàm không kìm nổi, chờ Trương Khê Đồng vừa mới trở về liền bị hắn ngăn lại hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, Lữ soái chúng ta từ trước tới giờ chưa từng điều động người vào thời điểm muộn như vậy.
Trương Khê Đồng biết hắn có thế lực chống lưng, chưa cần nói đến Lữ soái mà ngay cả Võ Đại tướng quân cư xử đối với hắn cũng có phần khác, liền thành thật đáp:
- Hoàng Đế muốn phái những người này đi Lũng Hữu, làm cái gì cụ thể còn chưa biết. Nghe nói chuyện lần này rất lớn đấy, Hữu Kim Ngô Vệ Khâu Thần Tích Tướng quân và Tả Ưng Dương Vệ Vương Hiếu Kiệt Tướng quân cũng phải đi.
Khâu Thần Tích phải đi Lũng Hữu, “Bách Kỵ” cũng phải điều động người đi?
Dương Phàm vừa nghe đến đó, trong lòng không yên, vội vàng hỏi:
- Phân công những người nào đi Lũng Hữu? Tại sao không thấy Lữ soái gọi ta đến?
Trương Khê Đồng thầm nghĩ:
- Đi đến Lũng Hữu nơi đó chính là chịu tội đấy, nói không chừng còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, mạng của ngươi so với chúng ta quý giá hơn, ai dám điều ngươi đi?
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng chỉ cười khan nói:
- Việc lớn… Lữ soái đại nhân có sắp xếp quan trọng khác đối với ngươi a.
Ta không phải là nghĩ muốn đường chính mà lên sao? Công trạng đang ở Lũng Hữu!
Ta không phải là đang lo không thể tiếp cận Khâu Thần Tích sao? Khâu Thần Tích phải đi Lũng Hữu!
Dương Phàm ánh mắt sáng lên…