Say Mộng Giang Sơn
Chương 27 : Tương tư vô tận, đau khổ nhớ người
Ngày đăng: 20:45 18/04/20
Liễu Quân Phan vừa đưa tay ra chưa kịp chạm vào gò má mềm mại của Giang
Húc Ninh thì đã bị một cánh tay khác ngăn lại. Liễu Quân Phan quay lại
phẫn nộ quát:
- Liễu mỗ giáo huấn thê tử, kẻ nào dám xen vào việc nhà của người khác?
Ngước lên nhìn là một mặt nạ “ em bé “ đang tươi cười, gã liền ngẩn ra.
“ Em bé “ chẳng nói hai lời đánh một quyền trúng mắt Liễu Quân Phan,
Liễu Quân Phan “ á “ lên mội tiếng, mặt ngửa ra sau, “ em bé “ lại không nói hai lời tiếp tục vén bào lên một giày nhằm đầu nhằm mặt gã mà đạp
xuống...
Song phương gây sự ngay tại cửa hàng bán đồ
trang sức, mà mỗi một đồ trang sức ngọc trai tại cửa hàng bán trang sức
cũng không hề rẻ, cho dù có đồ rẻ trong đó thì cũng đáng giá khẩu phần
nửa năm lương thực của nhà bình thường, cho nên xưa nay ở đây vô cùng
bình lặng.
Trong trướng phòng phía sau cửa hàng,
chưởng quỹ đang cùng quản sự trướng phòng chỉnh lý quyết toán sổ sách,
có hai thiếu niên công tử mặc cẩm bào đai ngọc đang ngồi bên cạnh, trong đó một người chính là Tạ Mộc Văn Tạ Đô Úy, người kia họ Cao, tên là Cao Oánh, cũng là một thị vệ của Nội vệ, bình thường vẫn thay nhau quạt bên cạnh Võ hậu, hai người bọn họ luôn là một cặp bởi vậy giao tình vô cùng tốt.
Thấy Tạ Mộc Văn chăm chú nhìn quản sự hạch toán sổ sách, Cao Oánh khẽ gọi nàng:
- Tiểu Man, tuổi như chúng ta vậy thường sẽ thích mua son phấn, đồ
trang sức trâm cài, y phục rực rỡ, trang điểm xinh đẹp, nào có ai giống
như ngươi còn trẻ như vậy mà chỉ tham tiền thôi.
Tô
Mộc Văn mỉm cười, ngày hôm nay hai người không làm việc mà chỉ tới cửa
hàng bán trang sức này. Mà hai người đến cửa hàng trang sức này cũng
không phải là để lựa chọn mua đồ trang sức, mà đây là cửa hàng này là do Tạ Mộc Văn mở, Cao Oánh đi theo bạn đến đây để kết toán sổ sách.
Nhiều năm qua Tạ Mộc Văn ăn uống tiết kiệm, bổng lộc của nàng được ban
cho đều dùng hết cho việc buôn bán. Nàng là cận vệ Thiên tử, được hưởng
nhiều đặc quyền, cho nên dựa vào đó việc làm ăn cũng vô cùng tốt. Số vốn trước đây càng lúc càng lớn, nàng đã có vài cửa hàng buôn bán tại thành Lạc Dương.
Tuy rằng Cao Oánh pha trò trêu nàng tham
tiền, nhưng trong lòng thì lại vô cùng bội phục nàng, ước ao được như
nàng, số tiền kiếm được đều vô cùng tương xứng, còn bổng lộc của Cao
Oánh thì vào tay trái ra tay phải, có lúc chỉ còn vài văn tiền, buộc
phải chi tiêu chặt chẽ, sao có thể mở kinh doanh lớn được?
Nhạn Chưởng quỹ thấy e rằng a
huynh của nàng sớm đã đói chết từ lâu rồi, chỉ là đông chủ quá cuồng dại mà thôi, nhưng ông ta không dám nói ra suy đoán này, đương nhiên càng
không biết nên khuyên thế nào.
Tạ Mộc Văn thì không nghĩ như vậy, khát vọng tuy xa vời nhưng vẫn nàng vẫn luôn vọng.
Nàng im lặng chốc lát, gật đầu, sầu não nói:
- Làm phiền chưởng quỹ rồi, người...thì tiếp tục phải tìm, nhất định phải tìm được...
Bầu không khí trong phòng nặng nề, quản sự trướng phòng thấy tình hình đó vội đánh mắt sang Nhạn chưởng quỹ, nói:
- Chưởng quỹ, khó có dịp đông gia đến đây, chúng ta vừa mới nhập một số trang sức từ Quảng Châu, sao không lấy ra để đông gia chọn vài thứ.
Nhạn chưởng quý thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói:
- Đúng thế đúng thế, đông gia, đợi ta mang đồ trang sức tới.
Lát sau, Nhạn chưởng quỹ ôm tới một tráp lớn quay lại, mở ra, bên trong có bốn tầng đặt trang sức, bày hết lên trên án kỷ. Tạ Mộc Văn vốn không thích đeo đồ trang sức, tô son điểm phấn, nhưng nàng cũng quét mắt qua
hộp đồ trang sức, đột nhiên phát hiện một chiếc trâm hồ điệp, tức thì
hai mắt sáng ngời, nói:
-Ta muốn thứ này.
Chưởng quỹ nhìn trâm cài kia, thầm lắc đầu:
- Tuy đông gia mở phường châu ngọc, nhưng tầm nhìn thì không tốt lắm,
trâm cài này kiểu dáng đẹp đẽ nhưng không thích hợp với nữ nhi chưa cập
kê, mặc dù chế tác tinh xảo nhưng lại không hề sang quý, chiếc trâm cài
này thuộc hạng thứ phẩm.
Chưởng quỹ bộc lộ ý tứ một
cách uyển chuyển, nhưng Tạ Mộc Văn lắc đầu, nhìn chăm chú chiếc trâm cài trong tay, ánh mắt dịu dàng, nói khẽ:
- Mặc dù nó không phải là đồ quý, nhưng trong lòng ta thì nó đẹp nhất, ta thích hồ điệp này, ta thích chiếc trâm hồ điệp này.
Lúc này, phía trước cửa hàng vọng đến tiếng gào khóc thảm thiết, Tạ Mộc Văn đang nhớ đến ký ức khó quên bị tiếng khóc cắt ngang nên vô cùng
giận giữ, chau hai hàng lông mày lại, bực bội nói:
- Kẻ nào dám gây ồn ào gần cửa hàng của ta?