Say Mộng Giang Sơn

Chương 274 : Cơ hội trời ban

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Vào lúc chạng vạng tối, đúng lúc đang tấn công thì dừng lại, đội quân Đột Quyết rút lui như nước chảy ngược.



Rất nhanh, ở phía xa xa, trên đầu các lều trướng bốc lên từng đợt khói. Dưới thành có vô số thi thể nằm trong vũng máu.



Từng cơn gió mang theo hơi bếp vào cánh đồng bát ngát, như là biểu tượng của sự sinh tồn. Vô số thi thể đó cũng không phảikhông vì sự sinh tồn.



Quân coi giữ đầu thành mệt mỏi thu thập lại chiến trường, bổ sung các loại vũ khí thủ thành, đem thi thể của chiến hữu khiêng xuống, lại đỡ những huynh đệ bị tổn thương của mình xuống. Một cảnh tượng đau buồn sau trận chiến.



Dương Phàm nói với Thiên Ái Nô:



- Chúng ta về thôi, Diệp Trung lang tướng phải tiếp đãi viện quân, bây giờ không có thời gian gặp ta. Ta về suy nghĩ kỹ kế hoạch của mình một chút, ngày mai nói lại với ông ta.



Thiên Ái Nô khẽ gật đầu. Hai người vừa đi tới thành, liền thấy một thị vệ đang vội vã đi tới. Bọn họ thấy Dương Phàm, liền đứng lại nói:



- Dương Thị vệ, Trung lang tướng quân cho mời.



Dương Phàm quay đầu liếc mắt nhìn Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô gật đầu, dịu dàng nói:



- Ta đợi huynh ở dịch quán.



Dương Phàm đi cùng thị vệ kia tới thẳng phủ của Trung lang tướng quân đóng ở Minh Uy. Đó là một căn nhà rất rộng, cổng gác nghiêm ngặt, binh sĩ cầm đao gươm canh cửa, tuần tra bốn phía. Theo sự chỉ dẫn của tên thị vệ, Dương Phàm đi dọc theo con đường lát đá vuông vức thẳng tắp tới tận chính đường.



Dưới bình phong uy vũ, đặt mấy cái ghế nhỏ, hai cái ghế tựa. Ngồi trên cái ghế bên phải là một người mập mạp, khoảng lục tuần, mặc đồ nhung, không đoán ra được phẩm hàm. Ngồi bên trái, Trung lang tướng Diệp Vân Báo đang nói chuyện cùng lão.



Dương Phàm báo danh tham kiến. Diệp Vân Báo liền giới thiệu:



- Dương Phàm, đây là Kinh lược Đại sứ Hà Nguyên Hành quân Đại tổng quản Lâu Đại tướng quân. Sau khi Lâu tướng quân nghe nói việc của ngươi, rất muốn gặp ngươi.



Dương Phàm nghe xong không khỏi kinh ngạc. Lão già mập mạp cười tủm tỉm vẻ mặt hòa nhã, hoàn toàn không nhìn ra chút khí chất nào của một lão tướng sa trường, nếu không phải là mặc đồ nhung lụa thì chẳng khác gì một một ông lão chân thực gặp ngoài đường.



Dương Phàm vội vã chào, nói:



- Ty chức Dương Phàm, tham kiến Lâu Đại tướng quân.



- Ha ha, không cần đa lễ. Lão phu đã nghe nói về việc của ngươi! Rất giỏi, rất giỏi, đúng là hậu sinh khả úy.



Lâu Sư Đức đứng dậy, nắm cánh tay Dương Phàm, cười nói:



- Tới đây, ngươi không thuộc quyền chỉ huy của ta, không cần giữ lễ như vậy, ngồi xuống nói chuyện.



Lão vừa di chuyển, Dương Phàm liền phát hiện một chân của lão hình như có tật, dưới chân bước vô lực, hoàn toàn là do một chân còn lại chống đỡ, cho nên hành động thong thả, bả vai trái phải cũng một bên cao một bên thấp. Hắn vội đưa tay ra dìu lão.



Vừa thấy Lâu Sư Đức đứng lên, Diệp Vân Báo cũng vội đứng dậy. Hai người cùng dìu Lâu Sư Đức ngồi xuống. Dương Phàm liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.



Lâu Sư Đức vuốt vuốt chòm râu nói:



- Mọi việc ngươi đã làm khi ở Đột quyết, lão phu vừa nghe Vân Báo nói rồi. Những việc này, Vân Báo đã gửi công văn tới phủ Lương Châu. Sau đó Lương Châu phủ sẽ chuyển về kinh, triều đình sẽ ban thưởng.



Lâu Sư Đức dừng lại một chút rồi nói tiếp:
Trận chiến giáp lá cà đã bắt đầu. Trên đường, quân Đường đã kết thành một trận thế hình bầu dục. Khi đội kỵ binh Đột Quyết lao tới trước mặt, cung thủ và nỏ thủ liền rút đao ra, quơ lấy ngọn giáo dài chiến đấu với đội quân tiên phong của bọn chúng, đồng thời cùng với lớp binh sĩ khác hợp lại tạo thành phòng tuyến thứ nhất.



Lúc này gió cũng không lớn, nhưng hai bên chiến đấu quên mình, dùng tính mạng để đánh cược một lần mà liều mình chém giết, khiến cho cánh đồng tuyết như đang nổi lên một trận gió lạnh đập vào mặt. Từng kinh nghiệm chiến đấu đã tích lũy qua bao trận chiến bằng cung nỏ và giằng co trước đó đột nhiên bùng lên. Bất kể là tướng hay binh sĩ đều trở nên điên cuồng.



Bọn họ giơ cây thương lên cao, quơ đao kiếm, rống giận, gầm thét, reo hò giống như những con mãnh hổ, điên cuồng lao về phía quân địch. Một trận hỗn chiến ác liệt đã bắt đầu.



Bởi vì quân Đường áp dụng thế trận chiến đấu khá chặt chẽ, tuyến đầu không gian chiến đấu có hạn, binh sĩ của đội quân thứ hai chỉ có thể nắm chặt vũ khí, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chuẩn bị tư thế có thể tham gia chiến đấu bất cứ lúc nào.



Cuộc chiến tay không đánh giáp lá cà như vậy, việc ngồi trên lưng ngựa không hiệu quả bằng việc vật lộn nhau trên mặt đất. Quân Đột Quyết cũng xuống ngựa, giơ cao các loại vũ khí như thương giáo, cùng tiến hành giao chiến với quân Đường. Hai bên liều chết chém giết, mặt đất đã bị bọn họ giẫm nát thành bùn lầy, máu tươi không ngừng phun ra, lại bị vô số đôi chân giẫm lên, ngay cả đông lại thành băng cũng không kịp.



-Lang tướng! Đội quân tiên phong đã bị tiêu diệt hết sức thê thảm và nghiêm trọng, sắp không chống chọi được nữa rồi!



Tiêu phó tướng bị một mũi tên bắn trúng, liền bẻ gãy phần thân trên của mũi tên, tay cầm cây đao dính đầy máu, lảo đảo chạy đến trước xe báo cáo.



Trong xe trầm mặc một chút, rồi vọng ra tiếng nói của Từ Nghĩa Sinh:



-Đội quân tiên phong lui lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội hình, cánh quân thứ hai tiến lên!



Tiêu Ngưng Phong lớn tiếng nói:



-Lang tướng, có phải cho kỵ binh của chúng ta tiến lên không.



Trong xe vọng ra thanh âm nặng nề của Từ Nghĩa Sinh:



-Thời cơ chưa tới!



-Lang tướng?



Trong xe lại không một tiếng động, Tiêu Ngưng Phong dậm chân quay người bước đi, gầm lên với người cầm cờ lệnh:



-Đội quân tiên phong lui xuống nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội hình, cánh quân thứ hai lên!



Lúc này, Tiêu Ngưng Phong đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ về việc từ đầu đến cuối Từ Nghĩa Sinh vẫn không chịu xuất đầu lộ diện, nhưng y cũng chỉ là nghi ngờ về tình trạng thương tích giờ phút này của Từ Nghĩa Sinh, chứ vẫn như trước không hề hoài nghi về việc người trong xe ra lệnh có phải là Lang tướng của bọn họ hay không. Hơn nữa lúc này tình hình chiến sự căng thẳng, cho dù trong lòng y có chút hoài nghi, cũng không có thời gian để hỏi han chi tiết xem tình hình của Lang tướng thế nào.



Đội quân kị binh đã sớm tạo thành thế trận giữ sức chờ tiến lên. Chỉ cần “Từ Lang tướng” ra lệnh một tiếng, bọn họ đồng thời xông lên hàng loạt, tiếp quản trận địa của những người đồng đội, giúp đỡ đội quân tiên phong đang lâm vào tình thế binh đã tàn lực đã tận, nhanh chóng kéo những đồng đội bị thương xuống phía dưới, tiến hành cầm máu một cách đơn giản, băng bó vết thương, cho bọn họ nghỉ ngơi.



Chiến đội thay phiên nhau, làm cho hai bên giống như tình hình khi thủy triều và nham thạch va chạm với nhau vậy. Quân Đột Quyết giống như nước thủy triều, thừa dịp quân Đường thay đổi đội quân ứng chiến mạnh mẽ tiến gần lên phía trước một bước, nhưng lập tức đã bị quân Đường vừa tiến lên đánh bật trở về.



Thủ lĩnh bộ lạc của quân Đột Quyết ngồi trên lưng ngựa, quan sát tình hình chiến trận từ phía xa. Mắt nhìn thấy quân lính bên mình trên người mặc áo da nặng, chân đi ủng da nặng, múa đao thương ngày càng chậm chạp, biết rõ thể lực của binh sĩ sắp đến cực hạn, lập tức liền ra lệnh thay đổi đội quân khác ra ứng chiến.



Hai bên đều thay đổi đội quân khác có sức khỏe để tiếp tục ứng chiến, dùng máu tươi, dùng tính mạng để củng cố trận địa của mình.



Lúc này đã không thể lui thêm bước nào nữa, lui một bước sẽ làm cho cục diện của đội quân tan vỡ, mà tan vỡ có nghĩa là toàn quân sẽ bị quân địch tiêu diệt!



Mỗi một binh sĩ trong đội quân đều dùng tính mạng của mình, vì chính mình, vì đồng đội, tranh thủ lấy cơ hội sống sót, tranh thủ thời gian, tranh thủ cơ hội.



Mà cái cơ hội này, sẽ đến sao?