Say Mộng Giang Sơn

Chương 275 : Hợp mưu hợp sức

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Dương Phàm ra khỏi phủ Trung lang tướng, thấy trước cửa nha môn có một cỗ xe ngựa lẳng lặng dừng lại. Dương Phàm cũng không để ý, bước về phía dịch quán. Bên cạnh chiếc xe đột nhiên có một người đi ra, cao giọng kêu lên:



- Nhị lang.



Dương Phàm nghiêng đầu, không khỏi ngạc nhiên nói:



- Ngôn huynh, là huynh! Sao lại ở đây, huynh không phải bị đưa đi Lương…



Một chữ “châu” còn chưa kịp nói ra, Ngôn Tri Hà đã xông tới, ôm chặt lấy hắn, cười ha ha nói:



- Nhị lang quả nhiên không sao, người hiền ắt sẽ gặp lành.



Giao tình sinh tử thường xuất hiện sau khi đã cùng trải qua sinh tử. Dương Phàm cứu người ở bên ngoài thành Tiết Diên Đà, chỉ với một cây đao yểm hộ cho bọn họ rời khỏi. Khiến người đàn ông suy nghĩ đơn giản này coi Dương Phàm như huynh đệ của mình.



- Nhị lang không sao, ta cũng rất vui.



Bên cạnh lại truyền tới một giọng nói từ tốn. Dương Phàm quay đầu nhìn, liền thấy Thẩm Mộc đứng bên cạnh, mặc chiếc áo bông mộc mạc, trên mặt mang theo nụ cười mừng rỡ.



- Thẩm huynh



Dương Phàm vui mừng gọi. Ngôn Tri Hà lại vỗ hai cái nặng nề vào vai hắn, bỏ hắn ra. Dương Phàm quay sang Thẩm Mộc, lại nhìn Ngôn Tri Hà, nói:



- Sao các huynh lại tới đây?



Ngôn Tri Hà nói:



- Chúng ta trải qua trăm nghìn cay đắng mới tới được Phi Hổ Khẩu này. Đáng tiếc tốn bao nhiêu nước bọt, cái tên tướng phòng giữ hồ đồ kia cũng không tin vào tin tức của bọn ta, còn nghi ngờ bọn ta là gian tế của Đột Quyết, đem bọn ta tới Lương châu để chứng thực bản thân.




Thẩm Mộc cười nói:



- Chẳng phải Lâu Sư Đức đã nói có hai vấn đề khó sao? Một là Mộc Ti tại sao lại phải bí mật tiếp xúc với một người của bộ lạc A Sử Đức. Hai là tại sao hắn lại phải tiết lộ cơ mật này cho người của A Sử Đức? Ha ha, Thẩm mỗ tới để giải quyết hai vấn đề này cho lão để lão đỡ phải mất ngủ một đêm.



Thiên Ái Nô trốn trong phòng ăn cơm tối xong, lại đi tắm rửa, thay bộ đồ hôm nay mới mua, ngồi xuống dưới ánh đèn bên cửa sổ.



Đây là một bộ trang phục nữ nhi chất liệu tuy bình thường, nhưng màu sắc, kiểu cách lại đẹp. Thiên Ái Nô đi dạo bên ngoài, luôn thích mặc đồ nam nhi, lúc này không biết tại sao lại thích mặc nữ trang, cho nên mới mua.



Bên ngoài vô cùng náo nhiệt.



Lâu Sư Đức lại dẫn theo một vạn đại quân, còn mang theo một lượng lớn quân nhu lương thực, muốn nhập kho kiểm nhận, phải trả tiển khi xuất kho. Bên ngoài kho ôn ào không ngừng. Còn ở tiền sảnh, Hoàng Húc Sưởng và Trương Khê Đông, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Ngụy Đồng mấy người đang say sưa đáng chén, cười nói ầm ĩ, huyên náo một vùng.



Thiên Ái Nô đã sớm trốn đi. Từ lúc Thẩm Mộc phát hiện nàng ở đây, Hoàng Húc Vĩnh biết nàng là người phụ nữ xuyên qua sa mạc cùng Dương Phàm, đều hỏi nàng chuyện đã xảy ra, nàng toàn tìm cớ trốn đi.



Đám người Hoàng Húc Sưởng quả thực chính là một đám càn quấy, hỏi đều là những chuyện khó nói! Những việc kia bảo nàng trả lời thế nào? Lẽ nào nói với họ rằng sa mạc rất lạnh, rất lạnh, ngay cả lỗ đít cũng đóng băng lại ư? Lẽ nào bảo với họ vì chống lạnh mà cả đêm ôm Dương Phàm ngủ?



Nếu nói những người này khiến người ta ghét, Thẩm Mộc chính là khiến nàng sợ. Đôi mắt đó rất lợi hại, y chỉ đối đáp với mình mấy câu, trong mắt có một loại thần sắc rất tinh tường. Thiên Ái Nô rất sợ ánh mắt đó của y, ánh mắt đó hình như là nhìn xuyên thấu nàng, luôn nhìn tận vào trong tim nàng, phát hiện tất cả bí mật của nàng.



Vẫn là Dương Phàm tốt.



Đàn ông thông minh như Nhị lang là được rồi, già đời giảo hoạt nh Thẩm Mộc, luôn cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.



Thiên Ái Nô ngồi chống cằm, ngọt ngào suy nghĩ.



Nàng nghĩ tới quá khứ, nghĩ đến hiện tại, nghĩ tới tương lai, dần dần chìm vào suy tưởng, không hề để ý trời đang tối đần, đèn hành lang đã sáng, trong tiếng nói cười bên hành lang, đã có giọng nói của Dương Phàm.