Say Mộng Giang Sơn
Chương 283 : Hoàng đế chỉ hôn
Ngày đăng: 20:50 18/04/20
Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng đầu sang khẽ nói:
- Ngươi nha, chuyến đi này xa ngút ngàn dặm lại không hề có tin tức, người ta không tìm được ngươi, lại không biết một chút tin tức nào của ngươi, vừa lo lắng vừa nhớ nhung, thật sự là khổ quá…
Mấy câu này của nàng tình cảm nồng nàn, rung động tâm can, Dương Phàm thấy tim mình run lên. Hắn ngước mắt nhìn lên nhìn gương mặt quyến rũ của Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng hơi nhướng mày lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy tình ý. Không kìm nổi lòng nữa, hắn nói:
- Uyển Nhi… Ta ở Tây Vực cũng nhớ nàng!
- Nhớ là lạ!
Uyển Nhi khẽ chu miệng lên, hờn dỗi nói:
- Nhớ tới người ta mà ngay một chút tin tức cũng không có sao? Ban đầu nói hoa mai nở sẽ trở về, hiện tại ngay cả hoa đào cũng đã rụng rồi, hừ! Người ta nghe nói nữ tử Tây Vực đa tình không cần lễ giáo, sợ là vui đến quên cả trời đất, quên cả người ta rồi.
- Nào có đâu…
Miệng thì kêu thế, nhưng trong đầu Dương Phàm lại đột nhiên xẹt qua hình ảnh kiều diễm của Mục Hách Nguyệt và Thiên Ái Nô. Hai người kia một người là ác duyên một người là đám tơ tình tốt đẹp. Hắn sợ bị Uyển Nhi phát hiện ra vội trêu ghẹo nói:
- Uyển Nhi, nàng phải tin tưởng ta mới được. Ngay cả ngồi thuyền ta cũng chóng cả mặt rồi, còn có thể dám làm chuyện bắt cá hai tay sao?
Uyển Nhi nghe xong không kìm nổi liền cười, trừng mắt nhìn hắn khẽ sẵng giọng:
- Lại gạt người! Ngươi là người từ Nam Dương trở về, còn nói say sóng, người ta tin ngươi mới là lạ! Chỉ dỗ ngọt!
Một trận liếc mắt đưa tình, tuy rằng lo lắng có người nhìn thấy, nhưng vẫn phá lệ châm chọc. Chỉ mấy câu nói thoáng qua cũng hiểu nỗi khổ tương tư trong lòng Uyển Nhi. Khi còn cách điện Võ Thành không xa, Uyển Nhi mới yên lặng không nói nữa.
Hai người đi tới trước điện Võ Thành. Uyển Nhi bảo hắn chờ một chút, tiến vào trong điện trước. Nàng liếc mắt một cái nhìn thấy Thái Bình công chúa đang ngồi bên cạnh Võ Tắc Thiên, Uyển Nhi biết nàng ta đến là có việc cần đấy, cũng không có gì bất ngờ. Nàng quay về phía Công chúa khẽ thi lễ rồi thấp giọng nói với Võ Tắc Thiên:
- Đại gia, Dương Phàm đã đến, đang chờ ở cửa.
Võ Tắc Thiên cười dịu dàng:
- Tuyên hắn vào đi!
Thượng Quan Uyển Nhi chỉnh đốn trang phục nói:
- Vâng!
Thái Bình công chúa cười tươi như hoa mà nói:
- Dương Lang tướng còn chưa có vợ, a mẫu ban thưởng cho hắn mấy thứ này làm gì? Thực ra với tuổi này làm Lang tướng e quá trẻ, chi bằng a mẫu ban cho hắn một nương tử. Nam nhân mà, khi đã thành gia thất liền có vẻ già dặn rồi. Thiên tử ban hôn, cũng là một giai thoại của triều đình ta!
Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời kinh hãi. Dương Phàm vừa muốn mở mồm ra nói, Thượng Quan Uyển Nhi dùng ánh mắt nghiêm nghị, mãnh liệt ngăn hắn lại.
Gần vua như gần cọp. Uyển Nhi trước nay thường làm bạn với vua, rất biết tình nết Võ Tắc Thiên, nào dám để cho Dương Phàm xen mồm vào.
Thái Bình công chúa nhanh như chớp liếc nhìn Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi một cái, nhìn vẻ mặt của hai người, trong lòng lạnh lùng cười. Nàng đoán Thượng Quan Uyển Nhi lúc này tuyệt đối không dám thổ lộ tư tình với mẫu thân, mắt thấy hai người bộ dạng ngây ra như phỗng, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm khoái chá.
Nàng nghiêng đầu đưu mắt nhìn về phía Vi Đoàn Nhi.
Vi Đoàn Nhi mặc dù không rõ vì sao nàng hứng thú với việc tuyển vợ cho tướng lĩnh, tuy nhiên vừa thấy nàng đưa ánh mắt nhìn tới, hiểu ngay nàng muốn mình phụ họa, vội vỗ tay nói:
- Công chúa nói rất đúng, Dương Phàm ở Tây Vực lập công, thiên tử ban cho giai nhân, đây chính là một giai thoại lưu danh thiên cổ.
Võ Tắc Thiên vẻ mặt tươi cười chậm rãi gật đầu nói:
- Ừ, nghe ngươi nói như vậy, trẫm thật có hứng làm mai mối. Ha ha lại nói tiếp trẫm cả đời này, còn không có làm người mai mối đâu.
Võ Tắc Thiên cười híp mắt nhìn Dương Phàm, gương mặt lộ ra vẻ hiền lành hiếm có:
- Dương Phàm, ngươi là người nơi nào, trong nhà còn có những ai…?
Dương Phàm hiểu được ánh mắt Uyển Nhi có hàm ý gì, đành phải cắn răng kiên trì đến cùng đáp:
- Bẩm bệ hạ, thần người Gi.Chỉ (iem nghĩ chữ này nhạy cảm nên từ chap này sẽ viết tắt như vậy các bác nhé-thanhco), làm nghề nông. Cha mẹ đã mất sớm khi còn nhỏ, trong nhà cũng không còn người thân nào khác.
- Ồ…
Võ Tắc Thiên vừa nghe xong không khỏi do dự. Bà ta vốn tưởng rằng Dương Phàm nếu là thị vệ “Bách Kỵ”, thì người nhà cũng phải làm quan hoặc là võ quan, chỉ hôn cho hắn một tiểu nữ con nhà quan gia, coi như môn đăng hộ đối. Bây giờ nghe hắn nói cha mẹ xuất thân Gi. Chỉ, lại còn thuộc tầng lớp người dân quê mùa, chuyện chỉ hôn này cũng không dễ rồi.
Thái Bình công chúa không có ý tốt, liếc liếc mắt một cái cố gắnp áp chế Thượng Quan Uyển Nhi, mỉm cười nói với Võ Tắc Thiên:
- A mẫu hiện giờ không nghĩ ra nữ tử nào thích hợp cho Dương Lang tướng sao? Nữ nhân ở nơi này thật ra có một người tốt nhất, chỉ có điều không biết ý a mẫu thế nào?