Say Mộng Giang Sơn
Chương 284 : Nhất định nàng phải là của ta
Ngày đăng: 20:50 18/04/20
Võ Tắc Thiên kinh ngạc nói:
- Hả? Có nữ nhân thích hợp để chọn sao, mau nói ta nghe một chút.
Thái Bình công chúa vừa liếc mắt nhìn Dương Phàm , ánh mắt lại xẹt qua trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi, nhìn thấy trong mắt hai người hồi hộp căng thẳng, trong lòng vô cùng khoái chá. Nàng giống như mèo vờn chuột, trêu đùa sự kiên trì chịu đựng của bọn họ, chậm rãi mà nói:
- A mẫu, nếu con gái nhớ không lầm, Tiểu Man cô nương cũng là một người có cảnh ngộ thê lương, là trẻ mồ côi cha mẹ đấy.
- Tiểu Man?
Võ Tắc Thiên quay đầu nhìn lại hướng phía sau, Nữu Nữu chính là thay Dương Phàm và Thượng Quan tỷ tỷ giữ lấy tim. Cho dù thế nào cũng không nghĩ tới Thái Bình công chúa bỗng nhiên đem mũi dùi chĩa về phía nàng, không nén nổi ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Thái Bình công chúa nói:
- Tiểu Man là nữ quan thị vệ bên người của a mẫu, chức quan Đô úy, so với chức quan của Dương Phàm không thấp hơn. Cho dù là gia thế, địa vị, thân phận có thể nói là môn đăng hộ đối. Hơn nữa hai người bọn họ một thuộc “Bách Kỵ”, một thuộc nội vệ, đều là cận vệ thiên tử mà a mẫu tín nhiệm nhất. A mẫu người nói cái này có đúng là trai gái xứng đôi vừa lứa không?
Vi Đoàn Nhi lập tức vỗ tay tán dương:
- Hay! Hay a! Lời nói của Công chúa rất có đạo lý. Chi bằng Đại gia liền chỉ hôn cho Tiểu Man và Dương Phàm, xem bộ dạng của bọn họ trai tài gái sắc, thật đúng là ông trời tác hợp cho đấy!
- Ta… ta…
Nữu Nữu mấp ma mấp máy môi, cứ như cá rời khỏi nước, mấp máy một lúc lâu hết lần này đến lần khác nói không ra một câu.
Võ Tắc Thiên vỗ tay cười to:
- Ha ha! Quả thế, quả thật như thế, ừ…Tiểu Man ngươi cũng không nên xấu hổ, việc lớn của nữ nhân nha, Dương Phàm từ nhân phẩm tướng mạo, chức quan địa vị, đều có thể là hôn phu tốt của ngươi rồi.
- Ta… Đại gia…thần…
Nữu Nữu lúng ta lúng túng không nói nên lời. Võ Tắc Thiên lại tưởng nàng có chút thẹn thùng, cười giễu cợt nàng hai câu, lại chuyển qua hướng Thượng Quan Uyển Nhi hỏi:
- Uyển Nhi, ngươi cảm thấy như thế nào?
Uyển Nhi gần như muốn té xỉu rồi, cố gắng chống đỡ đứng ở đằng kia, nghe thấy âm thanh của Võ Tắc Thiên dường như ở nơi xa vọng đến, nàng gắng duy trì điềm tĩnh nói:
- Đại gia anh minh! Uyển Nhi… cũng cảm thấy hai người bọn họ, đúng là…. xứng đôi!
Dương Phàm ngạc nhiên nhìn về phía Uyển Nhi, không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy.
Cao Oánh nhìn Dương Phàm, lại nhìn Tiểu Man chợt thấy vui vẻ
Tiểu Man thân thế rất đáng thương, vì một a huynh không tìm được mà nàng chưa từng nghĩ đến tương lai của mình. Nàng kiên cường và yếu ớt, là vì a huynh mà kiên cường, vì a huynh mà yếu ớt, cũng lại chưa từng vì chính bản thân mình sống một ngày vui vẻ.
Cao công công đầu tiên là phát ra một tràng cười như vịt kêu, sau đó lại như gà mái đẻ, rồi mới chúc mừng nói:
- Tiểu Man cô nương, lão công đây phải chúc mừng ngươi á! Ha ha ha… Nhị lang là một hậu sinh tuấn tú, nhân phẩm tốt, bản lĩnh lớn, bây giờ lại làm tướng quân, thật là xứng đôi với ngươi nha, ha ha ha….
Cao công công lớn tuổi, trong cung cũng có một chức vị nhất định, Tiểu Man không thể trả lời lấy lệ hai câu mà đi, đành phải kiên trì đứng lại đến cùng.
Cao công công mặt mày hớn hở mà nói:
- Lão công ở trong cung này, khó có thể gặp chuyện như thế, ha ha ha, thiên tử chỉ hôn, náo nhiệt, náo nhiệt! Ha ha ha… hai người các ngươi đều là những người lão công quen biết, một phần lễ này, lão công nhất định tặng đấy, ha ha ha ha…
Tạ Tiểu Man nghe nụ cười của lão mà toàn thân nổi da gà, dọc đường vẫn kiên trì, vui vẻ, đối phó với cung nữ thái giám trong cung bắt gặp trên đường, thật vất vả trốn về nơi ở của nữ thị vệ. Nhóm thị vệ chưa phải trực xúm vào một chỗ, cứ như vài chục con chim sẻ hội họp líu ríu nói không ngừng.
Vừa thấy Tiểu Man trở về, vài chục con chim sẻ “phần phật” thoáng cái bay tới, vây quanh nàng, mồm năm miệng mười mà nói:
- Tiểu Man muội muội, chúc mừng muội có được một lang quân tốt!
- Tiểu Man tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại a!
- Đô úy, Đô úy, ta hâm mộ quá!
Người mạnh mồm hơn thì nói:
- Dương Nhị lang tuấn tú, cao cường, nhìn một cái đã nhận là không thể không nuốt nước miếng vào bụng rồi, người ta đều thèm rỏ dãi từ lâu rồi, chỉ là vẫn không có cơ hội xuống tay thôi. Không thể tưởng tượng được ngươi nhanh chân đến trước. Về sau ta phải gọi hắn một tiếng tỷ phu, còn làm sao không biết xấu hổ mà xuống tay được!
- Hì hì ngươi phải dễ dàng xuống tay hơn mới đúng chứ? Dựa vào cái thế em vợ của tỷ phu mà … khụ khụ khụ khụ…
Nàng còn chưa nói xong đã bị người khác nhéo cổ, khiến phải liên tục ho khan.
Tiểu Man một cái đầu hai nỗi khổ lớn, buồn rầu xin được tha mà nói:
- Các vị tỷ tỷ, muội muội. Tiểu Man đau đầu quá, ta phải nghỉ một chút, nghỉ ngơi một chút xong nói chuyện sau!
Nói xong nhanh như gió trốn về phòng ngủ của mình
Cả đám nữ thị vệ ngơ ngác nhìn nhau:
- Tiểu Man sao vậy?
Cao Oánh mỉm cười nói:
- Đại khái là vui mừng quá thôi, ta đi xem nàng một chút!