Say Mộng Giang Sơn

Chương 307 : Thuyết khách

Ngày đăng: 20:50 18/04/20


Tiểu Man đồng ý, đi nhanh ra ngoài. Dương Phàm thấy nàng rời khỏi, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ sống cùng Tiểu Man, hắn cũng có cảm giác không được tự nhiên lắm. Vợ chồng chả ra vợ chồng, bằng hữu chẳng giống bằng hữu, cũng không biết hai người cứ gượng gạo xấu hổ như thế đến bao giờ.



Tiểu Man mới vừa đi ra phòng khách, Dương Tam Tỷ cầm vạt váy chạy tới, thở hồng hộc nói:



- Phu nhân, Cao cô nương, Lan cô nương lại tới.



Tiểu Man vừa nghe liền mừng rỡ, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón. Vừa mới đi tới tiền viện, đúng lúc Cao Oánh và Lan Ích Thanh tới, Tiểu Man nhảy lên nghênh đón. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, nhóm nữ thị vệ đã vây quanh, nhìn từ đầu xuống chân. Tiểu Man kinh ngạc nói:



- Sao nhìn ta như vậy?



Cao Oánh cười nói:



- Chúng ta coi xem ngươi có gì khác hôm qua.



Đám nữ tử kia ồn ào cười ha hả khiến cho Tiểu Man đỏ mặt, trừng mắt nhìn nàng ta nói:



- Có gì khác chứ? Nha đầu xấu xí, hôm nay ngươi tới để giễu cợt ta à, không sợ sau này thành thân sẽ bị ta chọc ghẹo sao?



Một nữ thị vệ chen lên trước, nhướn mày nháy mắt nói:



- Tiểu Man tỷ, ta nghe nói lần đầu tiên làm việc đó rất đau, tỷ có đau không vậy?



- Ơ, các ngươi….sao có thể nói những lời như thế chứ!



Tiểu Man vừa tức vừa thẹn, khuôn mặt đỏ ửng.



Cao Oanh tay trái nâng tay phải, tay phải nhéo cằm, gật gật đầu, vẻ mặt sâu lắng nói:



- Xem bộ dạng thì không phải là đau lắm, Các ngươi xem vừa rồi Tiểu Man đi lại nhẹ nhàng, không hề khác thường nha.




- Các ngươi làm gì? Các ngươi làm gì đó?



Vương Khánh Chi ra sức giẫy giạu nhưng đầu và hai tay đều bị gông, căn bản không thể động đậy. Hai quân sĩ kia đứng hai bên cạnh y, quân sĩ bên trái hô một cái liền giáng một gậy, thuận thế khẽ kéo, “xoẹt” một tiếng khiến cho áo choàng và quần của Vương Khánh Chi bị móc câu xe tung, máu cùng với da thịt chảy như suối.



- Aaaaaaaaa



Vương Khánh Chi đau đớn gào rú, ngũ quan méo mó. Y nghiến răng nghiến lợi định mắng Lý Chiêu Đức một tiếng, nhưng tên lính bên phải lại giáng xuống một gậy, “xoẹt” một tiếng, hai bên mông Vương Khánh như bị nấu nhừ.



Hai gã quân sĩ thi nhau đánh hai mươi côn khiến cho toàn thân Vương Khánh Chi không còn nhìn nổi nữa. Áo bào y bị xé nát, lộ ra máu thịt, hai mông bị đình trượng cào xé thành những rảnh thịt dài, thấp thoáng còn nhìn thấy cả xương. Vương Khánh Chi đau tới bất tỉnh nhân sự.



Phí Thần Hiên đi đến trước mặt Lý Chiêu Đức, thấp giọng nói:



- tướng gia, Vương Khánh Chi ngất rồi!



Lý Chiêu Đức híp mắt nhìn, chỉ thấy đám người ngoài kia đã thôi đánh trống reo hò, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn mà sợ. Phí Thần Hiên xin chỉ thị mà y làm như không thấy. Phí Thần Hiên lại ho một tiếng, nói:



- Tướng gia, Vương Khánh Chi đã tàn…



Lý Chiêu Đức không nói được một lời, quay lưng đi, Phí Thần Hiên cắn răng một cái, vung tay lên, đội quân sĩ thứ ba thi hình liền xông tới.



“Phốc, phốc, phốc…”



Những cây trượng to đánh vào trên người Vương Khánh Chi , phát ra những tiếng “phốc, phốc”. Thân hình Vương Khánh Chi cứng đờ, mỗi khi cây trượng đập trúng mới rung động được một chút. Tai mắt mũi miệng của y đều thấm máu, hai mắt trợn tròn, nhưng không hề có sức sống.



“Phốc”.



Thêm trượng nữa đánh xuống, tên quân sĩ dùng lực khẽ kéo, một chân Vương Khánh Chi theo cây trượng rời khỏi thân thể. Tên quân sĩ kia đứng không vững, lùi về phía sau vài bước, suýt thì té ngã. Dân chúng đứng xem phát ra những tiếng thét kinh hãi, nhanh chóng lùi xa về phía sau.