Say Mộng Giang Sơn
Chương 308 : Tiểu Man tuyển nô tỳ
Ngày đăng: 20:50 18/04/20
Phượng Các Thị Lang, Phượng Các Bình Chương Sự Vi Phương Chất nằm ở trên giường, run rẩy cất giọng nói:
- Lão phu có bệnh không thể đưa đi xa được, Vương gia đi thong thả, khụ, khụ…
Võ Thừa Tự sắc mặt xanh mét, lạnh giọng nói:
- Không giám làm phiền Vi Tương đưa tiễn, Võ mỗ cáo từ.
Y phất tay áo mọt cái, như gió cuốn đi ra cửa, Vi Phương Chất cười thản nhiên nhìn Võ Thừa Tự đi khỏi, bộ dạng ốm yếu biến mất, nghiêng người ngồi dậy.
Lão quản gia vung tay, hai tùy tùng lập tức mang áo bào tới, Vi Phương Chất đứng dậy, mở hai tay, kêu các nàng mặc áo bào vào cho mình. Lão quản gia trung thành tận tâm lo lắng nói:
- Ngụy vương quyền thế ngút trời, là nhất không phải là thứ hai. Lão nô nghĩ, A Lang cũng không muốn kết bạn với những người này, cũng không nên cáo ốm làm cho y khó chịu, người như vậy chắc chắn sẽ đáp trả, chỉ sợ A Lang sẽ rước lấy họa.
Vi Phương Chất vứt bỏ khăn lau trán màu vàng xuống giường, trầm giọng nói:
- Lành hãy dữ, mệnh cả thôi. Đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất, sao có thể cuốn gối trước hoàng thân quốc thích này? Võ Thừa Tự đến nhà thăm hỏi, tất nhiên là có việc nhờ mới tới, cho dù là lão phu sắp tiệc tiếp đãi y, chỉ cần không cùng mưu kế thì vẫn coi như đắc tội với y, cần gì phải lo được lo mất, tự làm mệt mình chứ?
- A Lang
Vi Phương Chất khoát tay nói:
- Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời nữa.
Lão quản sự biết A Lang là người ngay thẳng, vì vậy đành thở dài một tiếng, im lặng mà lui ra.
Võ Thừa Tự rời khỏi Vi phủ, lập tức điên lên, tức giận nói:
- Khá lắm Vi Phương Chất, dám vô lễ như vậy với bổn vương. Y ở Ngự Tiền xin nghỉ ba ngày, rõ ràng nói là nhiễm phong hàn, bổn vương qua phủ hỏi thăm, không ngờ y lại bảo bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi. Ta phỉ nhổ vào, bổn vương đã ngửi thấy mùi rượu trên người y, lão thất phu này, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.
Các tùy tùng vội cười nịnh theo mà nói:
- Vi Phương Chất không biết điều, Vương gia chấp nhặt y làm gì?
Võ Thừa Tự hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng lên ngựa, thúc ngựa lao đi.
Võ Thừa Tự tới tước phủ nhà mình, vừa mới xuống yên ngựa, xa xa đột nhiên có con ngựa khác phi như bay tới trước Võ Thừa Tự liền xuống ngựa, quỳ gối, kêu khóc nói:
- Vương gia, xin Vương gia làm chủ cho A Lang nhà ta.
Võ Thừa Tự nhìn lại, không thấy ấn tượng gì với người này, ngạc nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Người nọ giơ gương mặt đang khóc nỉ non nói:
- Vương gia, tiểu nhân là người nhà quý phủ Vương học sĩ Vương Tam Dương, từng đi theo A Lang, và gặp qua Vương gia ngài rồi.
Võ Thừa Tự “ồ” một tiếng, vuốt râu nói:
- A Lang nhà ngươi là Vương Khánh Chi? Y làm sao?
Vương Tam Dương khóc ròng nói:
- A Lang nhà ta vào cung thỉnh nguyện giùm ngài, đang bị đánh thừa sống thiếu chết ở ngoài Ngọ môn.
- Cái gì?
Võ Thừa Tự mở trừng hai mắt, cúi người, túm lấy Vương Tam Dương, nhấc cả người y lên, lớn tiếng rít gào, nói:
- Ngươi nói sao. Vương Khánh Chi đã chết, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vương Tam Dương bị mắng mặt đầy nước miếng, cũng không lau, liền đem toàn bộ sự việc chủ mẫukể lại cho hắn từ đầu chí cuối. Vương gia sau khi nghe Vương Khánh Chi bị đánh chết ở Ngọ môn, Vương Tam Dương liền theo chủ mẫu tới Ngọ môn nhặt xác, sau khi trở về mới được chủ mẫu phái tới Ngụy vương phủ truyền tin.
Nguyên nhân hậu quả của mọi việc, Vương thị phu nhân đã nghe ngóng rõ, Vương thị phu nhân cũng biết thiên tử đương triều muốn giết một thần tử, mà thù này căn bản là không thể báo được, nhưng Lý Chiêu Đức là hung thủ trực tiếp giết chết trượng phu, người này có thể xử lí, cho nên sai người lập tức tới phủ Ngụy vương báo tin, còn dạy y một phen thoái thác, đem mọi trách nhiệm đổ lên người Lý Chiêu Đức.
Chu Hưng tay vuốt chòm râu, thản nhiên nói:
- Vương gia muốn có ngôi vị Thái tử, chẳng những nhiều kẻ thù bên ngoài, mà còn có địch bên trong. Kẻ thù bên ngoài chính là những đại thần Lý Đường chưa từ bỏ ý định. Còn bên trong là những người đủ tư cách cạnh tranh cao thấp với Vương gia trong tộc họ Võ. Tình hình này, giống như quá trình năm đó Hoàng thượng từ một Tài nhân mà lên làm Chiêu Nghi, từ Hoàng hậu lên làm Thiên tử vậy?
Khi đó, Đương Kim Hoàng thượng vẫn là một phi tần, trong cung có các chư phi tranh giành tình cảm, trong triều có đại thần phản đối, những thứ tận dụng được là ủng hộ của Cao Tông Hoàng đế, cuối cùng thắng hiểm chính là ngôi vị thiên tử, dựa vào cái gì? Từ lúc lần đầu tiên yêu cầu của Vương Khánh Chi bị bác bỏ, hạ quan đã cân nhắc việc này.
Hạ quan nghĩ, tới nay, cách làm của chúng ta đã qua coi trọng quan điểm của Bệ Hạ, cứ nghĩ chỉ cần có những người này ủng hộ Vương gia, chỉ cần Vương gia có thể làm Bệ Hạ vui lòng, ngôi vị Thái Tử sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng hạ quan cân nhắc tới những thủ đoạn mà Bệ Hạ sử dụng trước lúc đăng cơ, lại cảm thấy, chúng ta so với bệ hạ còn thiếu một thứ vô cùng quan trọng.
Võ Thừa Tự nghiêng người nói:
- Cái gì?
Chu Hưng nắm tay thật mạnh nói:
- Uy hiếp! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Đương Kim Hoàng Thượng chính là làm như vậy, đối với người ủng hộ này, hứa sẽ ban hậu lộc, chức quan lớn, những người phản đối bà ta, thì bà ta kiên quyết đả kích, không chút lưu tình, đợi đến lúc trong triều trên dưới đều ủng hộ, Đương Kim Bệ Hạ tất nhiên sẽ trở thành Hoàng Đế.
Vương gia ngài mặc dù có một vài quan viên ủng hộ, nhưng người phản đối Vương gia, Vương gia làm gì với họ? Lý Chiêu Đức vì sao dám kiêu ngạo, ngông cuồng như thế? Vi Phương Chất tại sao lại nằm trên giường không dậy? Bởi vì họ không e ngại Vương gia, bọn họ biết đắc tội với Vương gia cũng không có gì to tát.
Võ Thừa Tự co đồng tử lại, nói:
- Đúng! Cho nên bổn vương không nhịn nữa, gọi ngươi tới xử lí Lý Chiêu Đức, nhưng sao lại chưa tới lúc?
Chu Hưng lắc đầu liên tục, nói:
- Đương nhiên không ổn, rất rõ ràng rồi! Bệ Hạ vì sao lệnh Lý Chiêu Đức giam hình? Bởi vì Bệ Hạ biết rằng, Lý Chiêu Đức hiện tại là đối thủ của Vương gia, lúc này động thủ với Lý Chiêu Đức, với sự khôn khéo của Hoàng Đế sao nhìn không ra dụng ý của Vương gia?
Làm quân thần, không cần biết xa gần, thân cận, cái chính là một chữ cân bằng, chỉ có cân bằng, đế vương mới an ổn. Vương gia tuy là cháu ruột bệ hạ, nhưng ngôi vị hoàng đế, ngay cha con còn đề phòng nhau nói chi là cô cháu? Hiện giờ, Hoàng Đế rõ ràng là lấy Lý Chiêu Đức ra dọa Vương gia, muốn đạt tới sự cân bằng.
Võ Thừa Tự nổi giận đùng đùng nói:
- Cân đối? Bổn vương chịu nhục nhã đến như vậy, nếu nén giận, tất nhiên những quan viên thấy gió theo đà sẽ chạy theo bọn họ, lại thêm đám tiểu nhân sẽ dè bỉu bổn vương, vậy phải làm thế nào cho phải? Theo ngươi nói, chẳng nhẽ lại phải nhịn?
Chu Hưng chậm rãi mà nói:
- Nhịn, nhưng cần phải có một chút thủ đoạn, Năm đó Thượng Quan Nghi kiên quyết phản đối Đương Kim Thiên Tử là Hoàng Hậu, Đương Kim Thiên Tử đã làm thế nào? Đương nhiên, bà ta không cắt đứt cánh chim này, không hề động thủ với y, còn dùng mọi cách khen ngợi y với Cao Tông Hoàng Đế, thừa nhận y chí công vô tư.
Đến lúc bẻ hết cánh của Thượng Quan Nghi rồi, Đương Kim Bệ Hạ mới dùng thủ đoạn ban chết. Cái gọi là việc nhỏ mà không nhịn sẽ bị loạn, thủ đoạn này thật tuyệt diệu đến mức nào? Lúc này, Vương gia cần theo gương Lý Chiêu Đức-người lúc nào cũng đối đầu với ngài, không động tới y nữa. Tuy nhiên, những người khác thì…haha.
- Ồ!
Võ Thừa tự cúi đầu suy tư, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Những người khác mà ngươi nói, là ý chỉ ai?
Chu Hưng lạnh lùng cười, nói:
- Tất nhiên là kẻ không biết đối nhân xử thế Vi lão thất phu.
Võ Thừa Tự giọng căm hận nói:
- Vi Phương Chất dám kiêu căng vô lễ với bổn vương, đúng là muốn bị trị đây. Ngươi nói vậy, ta tạm tha cho Lý chiêu Đức, nhưng sẽ xuống tay trước với Vi Phương Chất.
Chu Hưng nói:
- Đúng vậy, trước phải lật đổ Vi Phương Chất, sau đó xem còn đại thần nào không tán thưởng, tiếp tục lật đổ. Không được bao lâu, các quan lại sẽ gia nhập gia môn của Vương gia, hoặc là giữ mình, đến lúc đó, Vương gia một hô trăm vâng, Lý Chiêu Đức lúc đó chỉ còn một mình, không đánh, y cũng sẽ tự ngã….
Võ Thừa Tự sung sướng cười to:
- Hay! Hay! Chu Thượng thư đúng là Trương Tử Phòng của bổn vương. Vậy theo lời ngươi, ta trước nhịn Lý Chiêu Đức, khai đao với lão thất phu Vi Phương Chất đầu tiên.