Say Mộng Giang Sơn
Chương 309 : Nhân Kiệt tự thấy xấu hổ
Ngày đăng: 20:50 18/04/20
Ngày kế tiếp lâm triều, Võ Tắc Thiên giữ lại các chư tướng bãi giá tới điện Võ Thành, ngồi trên điện, lại lệnh các Tể tướng ngồi, Võ Tắc Thiên liền cười nói:
- Ngày mai Lâu Sư Đức trở về kinh. Lần này, Lâu Sư Đức dùng binh khéo léo, tiêu diệt hai trăm nghìn tinh binh Đột Quyết ở Cư Diên Hải. Các khanh nghĩ, trẫm nên ban thưởng y thứ gì?
Lúc này trong đám tể tướng, địa vị Võ Thừa Tự cao nhất, y là Tể tướng, lại là thân vương, nên xếp ở hàng thứ nhất, nhưng y vẫn muốn tranh giành quân quyền Tây Vực, hiện giờ đã bị một tay Lâu Sư Đức phá hủy, nghe nói cần ban thưởng cho Lâu Sư Đức, sao có thể chấp nhận, vì thế y nheo mí mắt, không nói lời nào.
Tể tướng xếp thứ hai là Sầm Trường Thiện, y là cháu trai tể tướng Sầm Văn Bản thời đầu nhà Đường, hai đời thúc cháu Tể tướng rất có uy danh, sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ, đại loạn quần thần, y là quốc công nên địa vị chỉ ở dưới Võ Thừa Tự.
Thấy Võ Thừa Tự không nói gì, y liền hạ thấp người nói:
- Thánh nhân, thần nghĩ, Lâu Sư Đức tuổi đã cao, lại lập nhiều công lớn, thánh nhân lo lắng cho thần tử hẳn là muốn y hồi kinh.
Lâu Sư Đức nhiều năm tích trữ lương thực ở doanh điền Tây Vực, trấn thủ biên cương, có thể nói công lao vô cùng lớn, hiện giờ lại lập nhiều công lao như vậy, thần nghĩ, phong y làm Tể tướng cũng là đúng.
- Sao?
Võ Tắc Thiên không tỏ rõ ý kiến, cười rồi nhìn Lý Chiêu Đức. Trong chư tướng, đứng thứ ba là Tô Lương Tự. Tuy nhiên Tô Lương Tự đã là lão già hơn tám mươi tuổi, thân thể từ đầu năm đã ốm yếu, vẫn cáo bệnh ở nhà, cho nên lúc này đứng thứ ba chính là Lý Chiêu Đức.
Lý Chiêu Đức nghe xong lời nói của Sầm Trường Thiện, trong lòng không cho là đúng. Y là con trai của Ngự sử đại phu Lý Càn Hữu trước đây, xuất thân từ Lý thị Lũng Tây Đan Dương Phòng, cùng họ với Lý Tĩnh. Còn Lâu Sư Đức xuất thân hàn môn, khi bé vô cùng nghèo khó, từng làm trẻ trăn châu. Lý Chiêu Đức xuất thân nhà cao cửa rộng, vừa nghe nói sẽ cùng y làm Tể tướng, liền thấy phản cảm, nói:
- Lâu Sư Đức đúng là có công lớn, nhưng công lao đó của Lâu Sư Đức phần lớn là việc xây dựng biên thùy, đồn điền, đâu tới mức có thể phong làm Tể tướng? Thần nghĩ, Lâu Sư Đức có thể được ngợi khen thăng chức, nhưng phong tướng thì không ổn. Tốt nhất Lâu Sư Đức nên ở lại Tây Vực trấn thủ biên cương thì tốt hơn, như vậy, biên cương vô sự, bệ hạ mới an tâm triều chính, đối với Lâu sư Đức mà nói, phong Tể tướng cho y, thì phí mất một thời anh hùng của y.
Thần sắc Võ Tắc Thiên không thay đổi, nhìn về phía Địch Nhân Kiệt đang ngồi dưới. Địch Nhân Kiệt cũng vậy, không thích Lâu Sư Đức, chỉ là lí do của ông khác với Lý Chiêu Đức. Lý Chiêu Đức là vì Lâu Sư Đức xuất thân thấp hèn, cho nên khinh bỉ, còn Địch Nhân Kiệt thì lại vì cá tính của ông và Lâu Sư Đức bất đồng, ông ghét cái ác, rất ghét bản tính nhẫn nhịn của Lâu Sư Đức, đồng thời, ông cũng cho rằng Lâu Sư Đức không xứng làm tể tướng.
Địch Nhân Kiệt vừa nghe Hoàng Đế chưa bỏ ý định chiếm tứ trấn An Tây, lại muốn góp lời, Võ Tắc Thiên khoát tay nói:
- Ý trẫm đã quyết, khanh không cần nhiều lời. Công của Lâu Sư Đức, trẫm làm như vậy là có chút thua thiệt với y. Tuy nhiên, sau khi thu phục tứ trấn An Tây, trẫm sẽ bồi thường y sau.
Nói xong, Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng vung tay lên, nội thị Tiểu Hải lập tức cầm một hộp trúc tới, Võ Tắc Thiên thản nhiên cười nói:
- Trẫm lưu ngươi lại, là muốn nói cho ngươi biết, con người đều có sở đoản, cái gọi là tuệ nhãn như đuốc, trẫm không làm được, trên đời này ai cũng làm không được, cho nên, ngươi thân là Tể tướng, làm việc không được võ đoán, đồ trong hộp này, ngươi cầm về xem kĩ.
Địch Nhân Kiệt nghi hoặc nhưng không tiện hỏi, đành tiếp nhận, thi lễ lui ra. Còn chưa về tới phòng sách, Địch Nhân Kiệt đã không nhịn được, đặt hộp trúc ở một đui đèn bên đường, mở ra, thấy bên trong là một chồng tấu chương, giản lược một lượt, khoảng chừng hơn mười bản, tất cả đều là tấu chương kí tên “Thần Lâu Sư Đức”.
Địch Nhân Kiệt kinh ngạc, vội vàng mở ra kiểm tra, nhìn kỹ, khuôn mặt già nùa ông nóng bừng, cầm tấu chương rất lâu, vô cùng xấu hổ nói: “Địch Nhân Kiệt nhận sự rộng lưjng bao dung của Lâu công lâu như thế, cho đến hôm nay mới biết y thịnh đức, thực là hổ thẹn với Lâu công.”
Hóa ra tấu chương này đều được viết sau khi ông đắc tội bị giáng chức xuống địa phương. Lâu Sư Đức dâng thư lên Võ Tắc Thiên, mạnh mẽ tiến cử ông là người hiền tài, đáng trọng dụng.
Lúc này, Dương Phàm và Tiểu Man đang trên đường tới chợ Nam.
Mười sáu cửa hàng đều đã thu nhận, hiện giờ khu phố phồn hoa nhất chợ Nam đều là cửa hàng nhà họ Dương, tiền tài cuồn cuộn, tha hồ hưởng thụ. Dương Phàm đối với những vật ngoài thân không để ý mấy, nhưng hiện giờ đã thành thân, mấy thứ này không thể không cần, hắn là ông chủ, phải gặp các trưởng quầy.
Bởi vậy khi chợ Nam mở cửa, Tiểu Man và hắn đi tới đó. Dương Phàm mặc lan bào, đai gấm quấn eo, đầy đội trướng lụa đen, áo mũ chỉnh tề, vô cùng tuấn tú. Tiểu Man ăn mặc như một thiếu phụ, áo tay ngắn màu vàng nhạt, váy lụa xanh, mở mày mở mặt, tỉa long mày, đoan trang, kiều diễm, vô cùng quyến rũ, đúng là một đôi bích nhân.
Hai người lần này đi chợ Nam là để gặp các chưởng quầy một lần, trấn án tinh thần những người không yên tâm khi đổi ông chủ, ai ngờ chuyến đi này, lại ẩn chứa tai họa…