Say Mộng Giang Sơn
Chương 33 : Gặp tên tiểu nhân vô lại
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Bị chó đuổi khắp phố, Dương Phàm thở hồng hộc, cuối cùng cũng thoát khỏi con chó dữ nhà họ Hoa kia, lúc này trông thấy dưới tán cây phía trước có hai phường đinh đang chơi cờ, Dương Phàm tiến lại chỗ họ hỏi thăm mới biết Mã Kiều đang ở ngõ thứ tư, nhà lão Thường mù giác hơi.
Dương Phàm đến nhà lão Thường mù, lão mù mờ liếc qua ra phía cửa, hỏi:
- Đến rồi à, xin đợi một lát, một khắc là xong ngay thôi.
Mã Kiều cởi trần nằm sấp trên sạp, trên lưng chi chít những ống trúc, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, trông thấy Dương Phàm liền chào hỏi:
- Tiểu Phàm cũng tới đặt ống giác sao? Nhìn cái mồm quạ của ngươi kìa, đau dạ dày, lạnh bụng đấy, ta đang bị trúng gió, bả vai khẽ động là lại đau.
Dương Phàm hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt:
- Mã Kiều, ngươi nói rõ cho ta, chuyện trên phố là thế nào?
Dương Phàm lôi cả họ tên gã ra mà gọi, điệu này rõ ràng là đang tức. Mã Kiều nghe thấy, ngỡ ngàng hỏi:
- Sao thế, chuyện gì mà tức giận như vậy?
-Chuyện gì à?
Dương Phàm không kìm nổi giận dữ nói:
- Tối qua hai ta đã nói như thế nào? Chẳng phải chính miệng ngươi đồng ý với ta, tuyệt đối không đem…. chuyện gia đình ta có vị cô nương nói với người ngoài sao?
Mã Kiều nói:
- Đúng vậy, đúng là ta nói vậy mà, làm sao vậy?
Dương Phàm nổi giận đùng đùng, nói:
- Ngươi có dám cam đoan là chưa nói với ai hết?
Mã Kiều chớp chớp mắt nói:
- Đúng vậy, ta căn bản là chưa nói với…à! Ta có kể với mẹ ta.
Dương Phàm nghe xong đoạn hội thoại giữa hai người này, hỏi nhỏ Diện Phiến Nhi:
- Ninh tỉ, tên họ Liễu đó không đồng ý hủy hôn?
Diện Phiến Nhi đôi mắt đỏ mọng, dòng lệ trực tuông trào qua khóe mắt, cô nhếch môi, khẽ gật đầu, không nói.
Mã Kiều vội vàng nói:
- Đại nương à, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đại nương nói cho hai chúng ta biết đi. Nhiều người thế này, thế nào cũng có thể tìm ra cách. Ta với Tiểu Ninh cùng lớn lên từ bé, Tiểu Phàm cũng coi Tiểu Ninh như chị ruột của mình vậy, hoàn toàn không phải người ngoài, có chuyện gì, đại nương cứ nói thẳng ra.
Mẹ Diện Phiến Nhi thở dài:
- Sáng sớm nay, già này cùng Tiểu Ninh đi tìm cụ bà, nói rõ tình hình, cụ bà nghe xong cũng rất tức giận, liền cùng hai mẹ con ta đến nhà họ Liễu bàn bạc chuyện hủy hôn, kết quả đến nhà họ Liễu, cái tên Liễu Quân Phan đó kiên quyết không chịu, thậm chí còn nói ngay trước mặt Tiểu Ninh:….
Mẹ Diện Phiến Nhi nói đến đây, run rẩy đứng dậy, da mặt tá nhợt, trong phút chốc nói không ra lời.
Tôn bà bà tiếp lời:
- Thằng súc sinh đó nói, chỉ đợi Tiểu Ninh gả qua đó, sẽ hành hạ nó cho đến chết.
Dương Phàm và Mã Kiều nhất thời tức nổ phổi, Dương Phàm cả giận nói:
- Cái loại đồi bại vô liêm sỉ này, đường đường là nam nhi, tính tình ** đực, con chó rúc háng đàn bà vẫy đuôi mừng chủ xin ít bố thí sống qua ngày. Nếu Ninh tỉ lấy hắn, há chẳng phải cả đời cả kiếp chịu tủi. Hắn không chịu hủy hôn, thì chúng ta không hủy được à?
Tôn bà nà nói:
- Tiểu Húc à, cháu mới về Đại Đường không lâu, có điều không biết, luật pháp Đại Đường của chúng ta, tất nhiên có chuyện vợ chồng bỏ nhau, nhưng hợp tan hợp tan, cũng tại bởi một chữ “hòa”, hai bên đều đồng ý thì sự mới thành, nếu không sao là “hòa ly”? cái tên họ Liễu đó hận Tiểu Ninh làm mất mặt hắn trước đám đông, ôm hận trong lòng, sao chịu buông tha Tiểu Ninh?
Hơn nữa, cái hạng sa cơ thất thế không khí phách ấy, mặc dù đã giảng hòa với Diêu phu nhân, chung quy cũng là gian phu dâm phụ, Diêu phu nhân chịu sinh con dưỡng cái cho hắn sao? Buông tha một cô gái tốt như Tiểu Ninh, hắn còn cưới đâu được cô vợ bé vừa lòng đẹp ý nữa? hắn đương nhiên không đồng ý hủy hôn rồi.
Mã Kiều truy hỏi:
- Tôn bà bà à, thế không chịu hủy hôn, thì không có cách nào sao?