Say Mộng Giang Sơn
Chương 34 : Thế giới của đàn ông
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Tôn bà bà lắc lắc cái đầu tóc đã bạc hết, bất mãn nói:
- Cách
khác à, đều không thành. Chỉ còn một cách là nhà trai “bỏ vợ”, cháu nghĩ xem, chúng ta muốn hủy hôn, hắn không chịu rồi, muốn hắn chịu chủ động
bỏ vợ ư? Còn một cách….kinh động đến quan phủ.
Dương Phàm hai mắt sáng lên:
- Đúng, hắn không chịu hủy hôn, thì chúng ta sẽ làm kinh động đến quan
phủ! Cháu và Mã Kiều đều là nhân chứng, chúng ta kiện lên quan phủ, cháu không tin hạng mày bán thân nuôi miệng như hắn sẽ có quan hệ với quan
phủ.
Tôn bà bà lắc đầu:
- Khó lắm, khó lắm,
kinh động đến quan phủ à, khó đấy! Chồng là bầu trời của vợ, vợ lại cáo
chồng lên quan, mặc kệ có lý hay không, trước tiên phạm tội lưu đày hai
năm, cho dù là như vậy, cũng kiện không thắng, đàn ông ở bên ngoài trêu
hoa ghẹo nguyệt cũng không bằng đàn bà không tuân quy củ, quan phủ sao
có thể phán cho hủy hôn? Quan phủ phán hủy, chỉ có hai điều kiện, “Nghĩa tuyệt”, “Trái lệ”. Ninh nhi chẳng phù hợp với điều kiện nào cả.
Dương Phàm và Mã Kiều ngơ ngác nhìn nhau, trong cái chủ ý này, không
phải chuyên gia thật đúng là không hiểu nổi, hai người không hiểu ra sao cả, cuối cùng vẫn là Dương Phàm không nhịn được, hỏi trước:
- Cụ à, cái “ Nghĩa tuyệt” với “ Trái lệ” đó là chỉ cái gì?
Tôn bà bà giải thích:
- Nghĩa tuyệt tức là phạm tội đánh giết, cưỡng giết, mưu hại người
trong tộc của người kia. Còn “trái luật” tức là làm trái với luật hôn
nhân đại Đường, ví dụ pháp luật không cho phép hai người cùng họ thành
thân, mà phu thê lại cùng họ, hôn nhân như vậy là không hợp pháp, buộc
phải xử ly hôn…
Dương Phàm nhíu mày:
- Nói
như vậy thì, cả hai cách này quả thực không dùng được, nhưng cái tên họ
Liễu đê tiện bỉ ổi như vậy, rõ ràng là không phải lương duyên, lẽ
nào…muốn bỏ cũng không bỏ được sao?
Tôn bà bà khẽ thở dài:
- Thiên hạ này là của đàn ông các người, cũng chỉ bênh vực các người, đàn bà chúng ta nào có chỗ đứng.
Người thời hiện đại đều nói phụ nữ thời Đường địa vị xã hội cao, kì
thực cũng chỉ tương đối như những triều đại khác mà thôi, địa vị xã hội
của họ không thể cao hơn hoặc là bình đẳng với nam giới, sử sách còn lưu lại những câu truyện về những người phụ nữ ương ngạnh đường hoàng, hoàn toàn không phải là những hiện tượng thông thường, mới trở thành truyền
thuyết. Những vị nương tử ngang ngạnh đó, có cô nào không phải là con
gái nhà có khí phách? Trong số đó, mười phần thì có đến tám chín phần là công chúa hoàng tộc, nữ nhi bình thường so bì sao được?
Đưa đẩy hết lần này đến lần khác như vậy, Tôn bà bà bèn nhận lấy tiền, nói:
- Đã vậy thì, bà già này đành mặt dầy nhận vậy. Việc không thể chậm trễ, già này phải đi nhà Tô phường chính một chuyến đây.
Tôn bà bà nhìn Giang Húc Ninh mắt chưa ráo lệ, khẽ thở dài, an ủi:
- Ninh nhi à, con yên tâm đợi ta, ta xin Tô phường chính ra mặt, phường chính các phường này, bản thân toàn là những nhân vật có có máu mặt
trong phường, thông tin cho nhau, nếu Tô phường chính chịu ra mặt, sẽ có thể thuyết phục phường chính phường Vĩnh Thái tạo áp lực cho tên Liễu
Quân Phan, ép hắn đi vào khuôn khổ.
Giang Húc Ninh ngấn lệ khom người:
- Bà à, cuộc đời Ninh nhi xin trông cậy ở bà.
Tôn bà bà gật đầu, run lẩy bẩy bước ra đi, Dương Phàm còn đang bận liếc Mã Kiều một cái, bảo Mã Kiều ở lại trấn an Giang Húc Ninh, để tránh cô
lại gây ra việc gì quá khích, còn bản thân thì vội đuổi theo đỡ Tôn bà
bà đi ra.
Dương Phàm vừa đi vừa hỏi:
- Bà à, rốt cuộc cái tên họ Liễu đó nói gì vậy?
Tôn bà bà nghe xong, nét mặt một màu căm phẫn, nói:
- Già này cả đời làm mai, còn chưa từng gặp một gã đàn ông nào vô liêm
sỉ như vậy. Liễu Quân Phan căn bản là một tên vô lại, hắn nói: muốn hắn
hủy hôn cũng được, đợi hắn chơi chán, đem người chơi tàn, rồi tự nhiên
sẽ bỏ vợ. Tên đó căn bản không bằng cả loài súc sinh, nói buông tha cho
Đồ nhi, làm sao có thể?
Dương Phàm nghe xong, trong lòng thoáng qua một tia sát ý, thầm nghĩ:
- Nếu như Tôn bà bà có thể xin Tô phường chính ra mặt, kêu tên Liễu
Quân Phan kia đồng ý coi như thôi, nếu không, ta thà rằng làm thịt cái
tên súc sinh kia, cũng không để Ninh tỉ rơi vào chỗ chết, cả đời không
thoát thân được!
Dương Phàm đưa Tôn bà bà đi một mạch
đến nhà Tô phường chính, Tô Mặc Hàm quả là người rất trượng nghĩa, hơn
nữa Giang Húc Ninh cũng là đứa bé ông chứng kiến lướn lên từ nhỏ, nghe
nói gia đình nhà chồng tệ như vậy, Tô phường chính trong lòng cũng thật
khinh thường liền đồng ý, lập tức đi Vĩnh Thái phường, tìm phường chính
của Vĩnh Thái phường cùng ra mặt.
Dương Phàm nhận được tin chuẩn xác, trước tiên đưa Tôn bà bà về nhà, sau vội đến nhà Diện
Phiến Nhi, nói rõ tình hình với cô. Nghe nói Tô phường chính đồng ý ra
mặt, Giang Húc Ninh lại thêm hi vọng, cảm xúc mới hòa dịu trở lại, Dương Phàm và Mã Kiều lại dùng lời lẽ dịu dàng khuyên giải một hồi, rồi mới
cùng nhau cáo từ.