Say Mộng Giang Sơn

Chương 337 : Thăm dò vợ

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Dương Phàm rời khỏi hoàng thành, xuôi theo ngự đạo đi về phía trước, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về những rắc rối phức tạp của thời cuộc, rằng mình có nên cuốn vào đó hay không? Khi hắn đi qua cầu Thiên Tân, thì phía trước có xảy ra cảnh hỗn loạn. Một người đàn ông chừng 50 tuổi đang hốt hoảng kêu lên:

- Con mèo của ta, con mèo của ta. Ôi vị nhân huynh kia, cẩn thận cái xe kẻo đè lên nó.



Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn lại, thì thấy ven đường có một chiếc xe con. Trên xe có một chiếc lồng sắt. Cửa lồng không biết vì sao lại bị bật ra, mấy con mèo chui ra khỏi lồng chạy tán loạn trên mặt đất.



Ngoài gã đàn ông kia còn có hai người hầu, cả ba cuống quýt tay chân đuổi theo. Nhưng con mèo kia vô cùng linh hoạt, chạy tới chạy lui trong đám người, khiến cả ba đuổi theo rất vất vả. Sau một lúc, cùng với sự trợ giúp của người qua đường, bọn họ mới bắt được mấy con mèo. Đã có một con chui vào phòng một gia đình ven đường, nhanh đến mức cả ba đành bất lực đứng dẫm chân, bó tay đầu hàng.



Dương Phàm cưỡi ngựa, cũng định đi lướt qua bọn họ, đột nhiên hắn thoáng nhìn qua người đàn ông 50 tuổi kia thì thấy y trông rất quen, nên vội ghìm cương ngựa lại.



Mắt thấy con mèo kia nhảy lên nóc nhà, định trốn vào một góc. Gã đàn ông cuống đến nỗi dậm chân la toáng lên. Nhưng y lại không có bản lĩnh trèo lên nóc nhà. Trong lúc giận dữ, y không kìm nổi mà kéo lấy cổ áo của một tên người hầu, lớn tiếng nói:

- Đồ rác rưởi! Thật đúng là đồ rác rưởi. Ngay cả cái cửa lồng cũng buộc không chặt, thì còn có thể làm gì? Không bắt được con mèo về đây, ta trừ của ngươi ba tháng tiền công.



Dương Phàm nhìn thái độ cực kỳ hung hãn của y, càng thấy quen mắt. Bỗng nhiên, một cảnh tượng xẹt qua trong đầu hắn. Hắn chợt nhớ ra, hai năm trước, trong hội Đèn lồng hắn đã từng gặp người đàn ông này. Người này lúc đó đi bán pháo. Bởi vì Mã Kiều và nhóm nữ thị vệ đấu kèn cựa nhau làm cho cả xe pháo của y đổ tung tóe trên đường dẫn đến một trận cháy lớn.



Trí nhớ của Dương Phàm cũng không thật tốt, nhưng chuyện đêm đó quá ấn tượng khiến cho người chứng kiến khó có thể quên.



Nhất là đêm đó, hắn cùng bông hoa của thành Lạc Dương Lý Lệnh Nguyệt diễn cảnh hương diễm với nhau. Đây chính là lần đầu tiên hắn cảm nhận hương vị đôi môi nữ nhân.



Chuyện xảy ra đêm đó, hắn nào có thể quên? Ngày đó, người đàn ông này cũng như con chó giành ăn, nhào đầu về phía trước, cực kỳ hung hãn mà nắm lấy cổ áo hắn bắt bồi thường tiền. Lúc này, thấy hành động tương tự, vẻ mặt tương tự, Dương Phàm không kìm nổi mà bật cười, tâm tình có chút kích động.



Lúc ấy, hắn chỉ có một khát vọng, đó là trà trộn vào trong cung, bắt Thượng Quan Uyển Nhi ép nói ra tung tích Miêu Thần Khách. Mục tiêu sống duy nhất của hắn là báo thù. Có ai ngờ sau hai năm lại có biến đổi lớn như vậy?



Người đàn ông này hai năm trước muốn dựa vào hội Đèn lồng mà kiếm chác đôi chút qua việc bán pháo. Nên đêm đó, tổn thất của y có thể nói vô cùng lớn. Người gây nên rắc rối đã bỏ chạy rồi. Y lo mình bị quan sai tới bắt gánh tội thay. Mắt thấy tình thế không thể vãn hồi cũng chỉ còn cách chạy trốn.



Tuy rằng y kinh doanh pháo cũng có chút tên tuổi, nhưng đêm đó, pháo rơi đầy đường có quả chưa nổ hết, bị du khách bốn phía dẫm lên vỡ vụn, lộ ra ni-trát ka-li nhét bên trong. Bí mật này bị các tên buôn pháo khác phát hiện. Bọn họ lập tức học theo, thành thử ra thành Lạc Dương đã không còn cảnh Lục Mặc một nhà làm ăn phát đạt nữa.



Mầy ngày sau đó, y lại xoay xở buôn bán kiếm được một khoản, nhưng vẫn không thể cứu vãn tổn thất. Pháo là hàng hóa bán theo mùa. Sau thời điểm đó, Lục Mặc liền chuyển sang làm người thu mua, buôn bán thú nuôi. Sau hai năm kinh doanh dần dần phát triển vốn liếng. Tuy rằng hiện nay y không dược tính là thương nhân số một số hai ở thành Lạc Dương nhưng cũng thuộc hàng có tên có tuổi.



Hôm nay, y mua được mấy con mèo quý, không nghĩ tới còn chưa kịp đưa về nhà đã xảy ra chuyện như vậy. Mèo nhà bình thường tất nhiên không đáng giá là bao nhưng mấy con mèo này là mèo rừng thuộc dạng dị chủng. Một khi lọt vào mắt khách hàng thì có thể bán được giá tốt. Lục Mặc không sốt ruột sao được?



Dương Phàm quay đầu nhìn con mèo đứng trên nóc nhà, đột nhiên nhổm người dậy đạp chân lên lưng ngựa, giống như đại bàng bay vọt lên, một bước đã đến đầu tường. Mũi chân hắn đạp vào tưởng, lại vọt lên đỉnh, động tác nhanh nhẹn, cực kỳ mạnh mẽ.



Mấy viên ngói trên đỉnh này đã lâu năm, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ vụn. Nhưng Dương Phàm không chạm vào, mà chỉ lướt trên nóc nhà, chân không hề làm vỡ bất kỳ một viên ngói nào. Dân chúng qua đường thấy cảnh tượng đó không khỏi hiếu kỳ, xúm lại xem náo nhiệt.



Con mèo kia toàn thân màu vàng vẫn lười biếng đứng ngáp, lưng cong lại, uyển chuyển đi trên nóc nhà, không thèm để ý dưới đất có bao nhiêu người đang dõi theo nó. Cũng không thèm chú ý Dương Phàm đã nhảy lên nóc nhà. Dương Phàm rón rén, lặng lẽ nhích tới gần nó.



Con mèo này cực kỳ nhanh nhẹn, động tác linh hoạt lạ thường, ngay cả trên địa hình tốt nếu không dùng lưới cũng chưa chắc đã bắt được nó. Đám dân chúng như nín thở, căng mắt dõi theo. Dương Phàm đạp trên mái ngói lặng lẽ tới gần. Con mèo lông vằn vện màu vàng chợt có cảm giác khác thường, đột nhiên nhún người lên rồi chạy như bay về phía xa xa.



Dân chúng đang vây quanh liền suỵt một tiếng. Ai cũng cho rằng hắn sẽ không bắt được con mèo. Lục Mặc lại thất vọng tràn trề. Dương Phàm vừa thấy con mèo kia cảnh giác bỏ chạy, cũng tăng tốc đuổi theo.



Ngói trên nóc nhà này trơn tuột, hơn nữa, cái mái nhà này có thể tính là khá rộng, cho dù cẩn thận đi lại cũng khó đi đến cuối. Không ai ngờ Dương Phàm lại chạy nhanh như bay, động tác hồ như còn nhanh nhẹn hơn cả con mèo kia nữa.




Tiểu Man nâng chén trà lên. Vương phu nhân lại sâu kín thở dài:

- Có những nam nhân, thích nắm mọi việc trong tay mình, không cho nữ nhân làm chủ, không muốn thê tử xuất đầu lộ diện, nhất là làm thương nhân, sợ ảnh hưởng thanh danh của hắn.



Lại có người không xem nương tử là người thân thiết, lúc nào cũng cảnh giác đề phòng. Cũng có những nam nhân ham của lạ rất sợ nương tử biết chuyện xấu của hắn. Nghe cô nói, thì tôn phu không chỉ tin tưởng năng lực kinh doanh của cô, mà còn tin tưởng vào đạo đức của cô.



Hơn nữa, điều đáng hâm mộ là hắn giao cả cửa hàng cho cô xử lý, không phải là vì không có ai để dùng nữa, mà là lo cô suốt ngày quanh quẩn trong phủ buồn bã ủ dột. Có một nam nhân như thế thật sự là đáng ghen tỵ. Nếu nam nhân đề phòng mình như đề phòng cướp, thì cho dù yêu thương cô, cũng sẽ nhốt cô như con chim trong lồng, xem cảnh cô sống đời chim lồng cá chậu như một khoái hoạt của hắn.



Tiểu Man không nói lời nào, chỉ chăm chú phẩm trà, quả nhiên là có một loại hương vị thơm ngọt khiến cho người ta thấy tinh thần thoải mái hẳn. Nàng đang định ca ngợi, chợt nghe Vương phu nhân nói lời ấy, lại như thoáng có chút suy nghĩ. Hai người tán gẫu một hồi, cho đến khi người hầu gái bước vào nói:

- Phu nhân, đã không còn sớm, chúng ta phải về phủ rồi.



Vương phu nhân hờ hững ừ một tiếng, rồi quay sang nói với Tiểu Man:

- Ta phải đi đây. Bộ dụng cụ pha trà này ta tặng cho cô.



Ngày mai, sau giờ ngọ, nếu có thời gian, ta lại đến uống trà với cô.



Tiểu Man đứng dậy tiễn khách, một lần nữa trở lại chỗ ngồi, đưa chén trà lên môi, nhớ tới lời Vương phu nhân, bỗng nhiên thất thần suy nghĩ: “Thật sự đúng như lời Vương phu nhân nói sao? Hôm qua ta còn giễu hắn không tốn phí thuê công nhân, giờ mới biết, rất nhiều bạc đều do ta nắm giữ, hắn chưa từng hỏi đến, thật sự là xem ta là người đáng tin nhất của hắn rồi ư? Ta đang có phúc mà không biết sao?



Tiểu Man miên man suy nghĩ. Dương Phàm ở trước chưởng quầy hỏi Tiểu Man, nghe nói Tiểu Man đang ở trong Bác Cổ Trai, liền ôm hai con mèo đi tới. Vừa thấy Tiểu Man đang ngồi thần người ở đó, hắn không kìm nổi cười hỏi:

- Nương tử!



- A, Lang quân. Chàng… sao lại trở về? Thiếp còn tưởng rằng còn phải mấy ngày nữa đấy.



Tiểu Man thấy Dương Phàm nhất thời vui mừng khôn xiết. Dương Phàm cười khổ:

- Nàng đã biết triều đình phát sinh chuyện gì rồi đấy. Lấy thân phận của ta đúng là chưa có khả năng được về nhà, chỉ là lúc này đang tạm thời thay quân, ở quân doanh đợi lệnh mới, ta lo lắng cho nàng, nên mới tranh thủ về đôi chút, sẽ đi ngay bây giờ.



Tiểu Man nghe xong, niềm vui trong lòng chợt tan biến thành hư không. Nàng cúi đầu, đảo mắt thấy Dương Phàm ôm hai con mèo trong ngực, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Lang quân, sao bỗng dưng ôm hai con mèo về nhà?



Dương Phàm đáp:

- Ồ, trên đường về ta thấy có người bán mèo, nhớ đến nàng ở nhà một mình, chỉ sợ không có ai làm bạn, nên mua hai con về, cho nàng nuôi giải sầu.



Nếu là bình thường, nghe mấy lời này Tiểu Man cũng không động lòng, nhưng hôm nay, nghe Vương phu nhân nói vậy, bỗng nhiên nàng thấy Dương Phàm đúng là rất quan tâm đến mình: “Nếu trong lòng hắn không có ta, sẽ không tranh thủ về nhà, chỉ để gặp ta vài phút. Nếu hắn không cần quan tâm ta, một đại nam nhân, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt là mua một con mèo về cho ta giải sầu đâu”.



Trong lòng Tiểu Man chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, không nói lên lời. Lúc này, lại thấy con mèo mặt La Hán kia lười biếng meo một tiếng.



Dương Phàm cười nói:

- Nàng coi này, con mèo con này gặp chủ nhân liền lên tiếng chào hỏi ngay…



Dương Phàm đang cúi đầu, vẻ tươi cười chợt tắt lụi. Hắn còn tưởng rằng phát ra tiếng kêu là con Thiên Văn Tiền, đúng là không ngờ con mèo Thiên Diện La Hán chưa bao giờ lên tiếng, một khi lên tiếng sẽ báo điểm gở kia.