Say Mộng Giang Sơn

Chương 338 : Tâm ma

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Tiểu Man thấy Dương Phàm thái độ thay đổi đột ngột, không khỏi ân cần hỏi:

- Lang quân, chàng làm sao vậy?



Dương Phàm trừng mắt nhìn Thiên Diện La Hán:

- Khó trách người ta ghét bỏ mi. Cho dù là ta, mặc dù không tin mấy lời nhảm nhí đó, nhưng nghe thấy mi kêu một tiếng cũng khó chịu trong lòng.



Tiểu Man buồn cười:

- Lang quân đang nói chuyện với con mèo đấy à?



Dương Phàm cười:

- Không có gì, chợt nhớ đến một chuyện nhỏ.

Nói xong, hắn đưa hai con mèo cho tiểu nhị đi an bài.



Tiểu Man quan sát sắc mặt của hắn, có chút đau xót:

- Lang quân, mấy ngày nay vất vả lao lực phải không? Sao không tranh thủ nghỉ tạm, mặt mày xơ xác thế kia…



Dương Phàm đưa tay lên sờ má, ngỡ ngàng nói:

- Làm sao à? Ta vẫn cảm thấy rất tốt mà…

Nói đến đó, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân đúng là vô cùng mệt mỏi, bất ngờ ngáp một cái rõ dài.



Tiểu Man chợt nhớ tới việc mình vừa được nâng cao tinh thần uống trà, vội vàng quay lại án rót một ly chè xanh, dịu dàng nói:

- Lang quân, đây là trà thiếp thân vừa học được cách pha chế của một vị phu nhân. Uống trà này giúp tinh thần sảng khoái, Lang quân uống thử một ly xem sao.



Dương Phàm đi đến, ngồi xuống trên nệm đối diện với nàng. Tiểu Man cúi xuống thổi thổi chút bọt trà trên miệng chén, dùng hai tay đưa cái chén cho Dương Phàm. Dương Phàm nhận lấy, khi chạm vào ngón tay của Tiểu Man, không kìm nổi liếc mắt nhìn nàng một cái. Hai mắt chạm nhau, Tiểu Man vội thu đầu lại thái độ rất phục tùng, đúng như một đóa thủy liên gặp gió mạnh mà thẹn thùng vậy.



Dương Phàm và Tiểu Man gặp nhau một lát, uống mấy chén trà nhỏ, bàn chút chuyện kinh doanh, đã phải đứng dậy chuẩn bị đi. Tiểu Man tiễn hắn đến cửa, bỗng nhiên kêu lên một tiếng:

- Lang quân!



Dương Phàm dừng lại, quay đầu hỏi:

- Còn có chuyện gì?



Vừa thấy Dương Phàm quay đầu nhìn lại, đột nhiên Tiểu Man chợt thấy e ngại, lời đã ra đến cửa miệng lại nuốt vào bụng. Nàng chần chừ một chút, rồi hỏi:

- Không có gì… Lang quân… lúc nào thì lại về?



Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:

- Biến cố này không tầm thường, cũng phải mất mười ngày đến nửa tháng thì mới ổn định lại được. Đến lúc đó sẽ không còn quá căng thẳng như lúc này đâu.


Ngụy Nguyên Trung vội xoa hai tay, ngênh ngang đến ghế đặt mông ngồi xuống. Hầu Tư Chỉ đứng bên cạnh án, thận cẩn thận nịnh nọt:

- Ôi, xin thỉnh giáo Trung thừa. Tư Chỉ lúc này nói mấy câu, chẳng lẽ đã mạo phạm triều đình?



Cái cảnh trọng phạm mưu phản ngồi trên ghế thẩm phán, thẩm phán nghiêm trang đứng một bên, như thư biện tiểu lại đập vào mắt nhóm quan viên trong đại lao, bọn họ không biết nên khóc hay nên cười nữa. Lại nghĩ tới mình một bụng kinh luân, tài học xuất chúng, nhưng hiện giờ lại bị quản thúc bởi một tên vô lại thất học, trong lòng không khỏi bi ai.



Ngụy Nguyên Trung vốn định châm chọc Hầu Tư Chỉ mà thôi, vạn lần không hề nghĩ tới Hầu Tư Chỉ lại có phản ứng như thế. Dùng học vấn của lão, muốn lừa kẻ lưu manh đần độn không biết chữ này thật dễ như trở bàn tay. Ngụy Nguyên Trung lập tức thiên mã hành không, tung hỏa mù dày đặc ra bắt đầu giải thích.



Ngụy Nguyên Trung biết Hầu Tư Chỉ không biết chữ, cho nên nói dễ nghe dễ hiểu, lại kể rất nhiều ví dụ trong quá trình chấp pháp mình đã gặp. Hầu Tư Chỉ nghe câu được câu mất, váng hết cả đầu. Hầu Tư Chỉ ngàn vạn lần không thể nghĩ quản lý hình ngục lại có nhiều quy tắc và học vấn như vậy. Gã càng nghe càng thấy mông lung, lòng bỗng nhiên thấy có cảm giác kính sợ tự nhiên.



Ngụy Nguyên Trung nói một thôi một hồi, đưa lưỡi liếm môi:

- Lão phu khát.



Hầu Tư Chỉ lại vội vàng sai bảo thuộc hạ:

- Mau rót nước cho Trung thừa. Làm sao mà có mắt như mù vậy?







Trong thiện phòng của Tịnh Tâm am, Tư Lễ khanh Bùi Tuyên Lễ phu nhân Nhạc thị nói xong không kìm nổi khóc rống lên:

- Sư thái, hai vợ chồng ta luôn thành kính hướng Phật, làm quan thanh liêm, chưa từng có việc gì sai trái. Đệ tử ăn chay niệm Phật, phát cháo từ thiện, lại không nhận được quả lành, còn bị chịu tai bay vạ gió…



Trụ trì Định Tính Sư thái khẽ thở dài, giọng từ tốn mà nói:

- Có người vừa giàu lại vừa khỏe mạnh trường thọ, có người đã nghèo hèn lại bệnh tật. Có người vì bệnh mà chết, có người trường thọ bất tử. Có người tiền của đầy nhà lại cố tình đoản mệnh. Tất cả đều là nghiệp trong quá khứ gây nên, mình không làm chủ được.



Chúng sinh tam giới có tam tai bát nạn. Khổ, khó, và sinh cùng tồn tại. Nhân sinh cố nhiên có vui có buồn có sướng có khổ. Bằng hữu tụ hội là vui, uống rượu vào là khổ. Tình nhân gặp nhau là vui, chia ly là khổ. Được đến thì vui, mất đi thì khổ. Thỏa mãn thì vui, không thỏa mãn thì khổ. Vạn pháp vô thường, vô thường chính là khổ.



Thiên Ái Nô lẳng lặng ngồi trong một góc thiện phòng, mặc áo nâu sồng, đỉnh đầu trọc lóc, hiển nhiên là một tiểu ni xuất gia, pháp danh Tịnh Liên. Nàng một thân tăng y, tóc đã xuống, nhưng không thể che được dung mạo xuất chúng. Nàng khoanh chân ngồi đằng kia, như một đóa hoa sen trắng mềm mại rũ trên mặt nước, lay động lòng người.



Nhạc phu nhân và trụ trì nói một phen, dường như chẳng có chữ nào lọt vào tai nàng. Nàng nghiêm túc viết câu nói sau cùng của Kim Cương kinh lên giấy:

- Hết thảy đều là hứa hẹn, như ảo ảnh trong mơ, như lộ cũng như điện, phải quan sát để ứng tác.

Rồi dừng bút, si ngốc mà nghĩ: Sư phụ nói, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thân xác chẳng khác không, không chẳng khác thân xác, thân xác chính là không, không chính là thân xác. Cảm thọ, tri giác, vận động và ý thức cũng đều như thế.

Tướng không là sự hiện hữu chẳng sinh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt.



Sư phụ còn nói, trong không cũng còn có pháp tướng, tu hành không thể gặp pháp tướng. Nếu là không cùng, ma cũng là Phật, nếu là cùng, Phật cũng là ma. Ta như thế nào mà càng nghe càng mù mịt chuyện đâu đâu. Chẳng lẽ ngộ tính của ta còn chưa đủ? Nhị lang, ngươi và ta đến tột cùng là ảo hay là thật? Là ma của ta hay là Phật của ta? Ta nên đeo đuổi hay buông bỏ?