Say Mộng Giang Sơn

Chương 365 : Thay đổi quân cờ

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Thật ra, Ngự Sử Đài nằm ở phía Tây cung thành, gần Lệ Cảnh.Trong phạm vi cung thành, những thường dân trừ phi tiến hành các lễ thỉnh nguyện, ủng hộ lên ngôi chẳng hạn, nếu không bình thường sẽ không đến đây. Võ Tắc Thiên cho dù sắp xếp ra lệnh thẳng tiến đến Ngự Sử Đài cũng không bị dân chúng thấy, lần này mặc trang phục cải trang, lại rời cung thành để hiểu thêm về cách làm việc của các quan nha.



Phi Hương Điện ở sườn Đông của Hoàng Thành, nên bọn họ bắt đầu xuất cung từ sườn Đông của Hoàng thành, chỉ cần đi qua nửa Hoàng Thành có thể đến Thẩm Phán Viện. Võ Tắc Thiên ở trong xe mở "Giấy sang tay" ra xem, lại mở ra "khế ước" của phủ Công chúa xem tất cả.



Dương Phàm khai "Giấy sang tay" gốc là của chủ tiệm Lộc Vạn Sơn. Ngự Sử Đài đã cho điều tra qua người này nhưng kết quả không tìm thấy được gì, dường như căn bản không tồn tại. Hiện tại phủ Công chúa lại có "Thị tịch” (giấy phép buôn bán), có "khế ước mua bán" và có cả "Giấy sang tay", và người đứng tên đúng là Lộc Vạn Sơn



Tất cả các tài liệu này đều chứng minh mười sáu cửa hàng thần bí kia đã có chủ nhân, chính là Thái Bình Công chúa . "Thị tịch", "Giấy sang tay", "Khế ước" về thời gian không có vấn đề gì cả, đại ấn Tư hộ Nha môn phủ Lạc Dương cũng xác thực không lầm, còn có một văn kiện xác nhận sang tên do Dương Phàm tự tay viết ký tên đồng ý. Võ Tắc Thiên thở dài, suy nghĩ của người đối với sự mưu phản của Dương Phàm có chút dao động rồi.



- Gia gia, đã tới Thẩm Phán Viện rồi.



Xe bỗng nhiên dừng lại, ngoài cửa kiệu đã nghe âm thanh do Tiểu Hải nói. Võ Tắc Thiên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Uyển Nhi, ngươi và Du Nghi vào trong gọi Lai Tuấn Thần ra gặp trẫm, không được lộ ra.



Uyển Nhi vâng mệnh, đứng dậy bước xuống xe nhìn Võ Du Nghi nói nhỏ vài câu, hai người liền sóng bước vào Thẩm Phán Viện. Trước cửa Thẩm Phán Viện có một sân trống buộc giữ ngựa, có một người đang chăm sóc ngựa, rửa mặt chải đầu ngựa. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thoáng qua phía hắn, người nọ khẽ gật đầu một cái, sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi thay đổi một cách khẩn trương, cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.



Trước cửa có quan binh Phụng Thần Vệ sẽ kiểm tra tất cả người tiến vào Ngự Sử Đài, nhưng những quan binh ấy Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Du Nghi không cần để ý đến, liền cất bước đi vào. Những tên lính liền chặn lại, lúc này các thị vệ dưới trướng Võ Du Nghi mặc thường phục đã xông lên, đưa ra ngư phù của mình.



Binh lính Phụng Thần Vệ vừa thấy phù hiệu Võ Lâm cấm vệ thì không khỏi ngơ ngẩn. Thị vệ liền thấp giọng nói:

- Võ Lâm Vệ làm việc, mau tránh ra.

Tất cả bọn chúng liền đứng qua một bên, tránh đường cho Thượng Quan Uyển Nhi vàVõ Du Nghi tiến vào trong phủ.



Không cần mất nhiều thời gian, Lai Tuấn Thần liền cùng Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Du Nghi vội vàng bước ra, vẻ mặt vô cùng khẩn trương nhanh tiến đến xe ngựa.



- Lên đây đi.



Trong xe, một âm thanh ấp áp nhưng vô cùng uy nghiêm, Lai Tuấn Thần thân hình chấn động, vội vàng bước lên xe. Một lúc sau, Lai Tuấn Thần từ trong xe bước ra, sắc mặt biến đổi thất thường, theo sát sau hắn, Võ Tắc Thiên cũng chậm rãi cất bước đi theo, Tiểu Hải vội vàng tiến lên dìu đỡ.



Vì Lai Tuấn Thần được Võ Tắc Thiên ra lệnh không được đi phía sau bà, đành phải cùng bà sóng đôi mà đi, họ nhìn giống như một đôi bạn tốt. Các nha dịch trước sau trong phủ ai nhìn thấy cũng chỉ cho là một vị khách của Lai Tuấn Thần, tuyệt đối không nghĩ rằng người đi bên cạnh hắn lại là đương kim Hoàng thượng.



- Bệ hạ sao lại đến Thẩm Phán Viện này?




Dương Phàm tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, chân kéo lê xiềng xích mà đi vào đại sảnh. Phía sau hắn có bốn tên chấp dịch tay cầm gậy công sai, còn có bốn gã khác đeo đao thị vệ tới công đường liền đứng lại. Phía trước Dương Phàm có một tên lính bước lên mấy bước trong tay có cầm một phù lệnh, mang giày xanh bước đi trên nền nhà, hướng Lai Tử Tuân thi lễ:

- Bẩm Thị Ngự Sử, phạm nhân Dương Phàm đã đến.



Lai Tuấn Thần nhìn Ban đầu này với người mình mới vừa sai đi không giống nhau, y có chút kinh ngạc, nhưng thật sự y không thể nào nhận biết hết tất cả các công sai, có điều y không hiểu sao nửa đường lại đổi người. Nhưng dù sao phạm nhân cũng được đưa đến rồi, y cũng lười để ý đến chuyện này, nên chỉ khoát tay nói:

- Đứng qua một bên.



Ban đầu này đi thẳng đến trước Dương Phàm. Dương Phàm tóc tai bù xù, Lai Tử Tuân cũng không chú ý đến nhiều bộ dáng của Dương Phàm. Mà đây cũng không phải là lần đầu y thẩm vấn Dương Phàm nên cũng không chú ý lắm.



Nhưng Dương Phàm kia bị dẫn lên công đường lại từ trong khẽ hở của tóc tai rối loạn mà tỉnh táo đánh giá khắp nơi. Trên Công đường đã bắt lên hai phạm nhân khác, chỉ nhìn bộ dáng của họ, khí độ và hình cung chịu hình là Dương Phàm này đã biết ai là Lý Du Đạo và ai là Bùi Tuyên Lễ rồi.



Dương Phàm đột nhiên hất tóc qua một bên hét lớn, nhào đến Bùi Tuyên Lễ gầm rú lớn:

- Bùi Tuyên Lễ, Dương Phàm ta cùng ngươi không thù không oán sao ngươi hại ta? Vì sao hại ta?



Bùi Tuyên Lễ bị Dương Phàm lôi áo chật vật không chịu nổi, liền giẫy dụa nói:

- Ta không hại ngươi, ta không hại ngươi, ngươi... Ngươi quả thật là đồng mưu tạo phản cùng ta, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực! Là ta đặt mua thuốc nổ, ngươi thu lấy đưa cho Lý Du Đạo ...



Lý Du Đạo lập tức quát to:

- Nói láo! Lão phu làm gì có số tiền lớn mà mua chuộc Dương Phàm? Lão phu chưa từng mưu phản! Lão phu cũng chưa từng mua gì cả. Bùi Tuyên Lễ, ngươi vu cáo người khác, có ngày bị quả báo.



- Bùi Tuyên Lễ, Tại sao ngươi hại ta, Dương Phàm ta cùng ngươi có thù oán gì?



- Buông, buông. Lai Ngự Sử, Lai Ngự Sử mau cứu mạng.



- Tách bọn họ ra, tách bọn họ ra.



Lai Tử Tuân nhìn thấy cũng vô cùng kinh sợ lấy mộc đường vỗ mạnh xuống án vang lên chan chát, nha dịch đứng hai hàng không nhúc nhích vì trên công đường đã có bốn chấp dịch vừa mới giải phạm nhân lên đứng nơi đó rồi, hoặc có lẽ bọn họ sợ ngây người, đứng si ngốc ở đó, căn bản không có bất kì một phản ứng nào cả. Lúc này chấp dịch mới tiến lên cưỡng ép tách Dương Phàm và Bùi Tuyên Lễ ra.



Trong hậu đường, Thượng Quan Uyển Nhi hai mắt càng mở lớn, ở tiền đường âm thanh truyền đến, nàng nghe rõ ràng rành mạch, âm thanh này...., âm thanh này không phải là của Lang quân?