Say Mộng Giang Sơn

Chương 371 : Mời người vào trướng

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Tiểu Man đáp:



- Nàng ấy bắt muội phải thề độc rằng nếu nàng ấy có thể cứu được huynh thì muội phải rời xa lang quân của mình!



Dương Phàm cả giận nói:



- Làm sao mà muội có thể... muội không đồng ý đấy chứ?



Tiểu Man nói:



- Sao lại không đồng ý được? Có điều muội đã hứa thế này...



Tiểu Man nói lại lời thề cho Dương Phàm nghe, hắn vừa giật mình vừa buồn cười, nói:



- Nha đầu này! Thái Bình công chúa khôn khéo như vậy không ngờ lại bị thua muội. Ha ha.



Tiểu Man buồn bã nói:



- Có điều... Uyển nhi tỷ tỷ cũng đã phát lời thề.



Dương Phàm đang cười đột nhiên im bặt, khẩn trương hỏi:



- Uyển nhi đã thề gì vậy?



Tiểu Man lắc lắc đầu:



- Muội không biết, nhưng... Uyển nhi tỷ tỷ là người thuần lương, chỉ sợ... tỷ ấy sẽ không gian lận lời thề của mình đâu.



Tiểu Man thực lòng quan tâm tới Uyển nhi, không chút ghen tuông, cũng không tồn tại chút suy nghĩ tranh giành tình cảm nào. Đối với cá nhân nàng, địa vị và cảm tình đều vô cùng vững chắc.



Nàng là vị phu nhân được Dương Phàm cưới hỏi đàng hoàng, trừ khi xui xẻo bị Võ Tắc Thiên bắt hắn – một người đàn ông đã có vợ phải cưới công chúa, bằng không chẳng có ai cướp đi vị trí chính thê của nàng.



Trên phương diện tình cảm, sau khi nàng và Dương Phàm quen biết nhau, ngoài tình yêu còn có tình cảm huynh muội. Thứ tình cảm đặc thù này Uyển nhi không thể có.



Cơ bản nàng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ độc hưởng tình cảm và con người Dương Phàm, chưa nói đến việc trước đây Uyển nhi đã đồng ý chuyện chung thân của nàng và hắn. Kể cả không có chyện đó nàng cũng không nảy sinh ra loại suy nghĩ này.


Dương Phàm rục rịch nhưng vẫn chưa dám hành động, Tiểu Man nhắm chặt hai mắt chờ hắn hành sự khiến cho hai người vẫn trầm mặc một lúc lâu. Một lúc sau, Tiểu Man chợt mở bừng mắt, thất thanh kêu lên:



- Ai da!



Dương Phàm vội hỏi:



- Làm sao vậy?



Tiểu Man bò dậy nói:



- Chân của huynh còn chưa được rịt thuốc.



Dương Phàm nói:



- Không sao đâu, vết thương không nặng, ta thấy không cần dùng thuốc đâu.



Tiểu Man không đồng ý, nói:



- Như vậy sao được? Nếu chẳng may mưng mủ sẽ khó lành hơn. Đợi muội đi lấy thuốc!



Dương Phàm nằm bên ngoài, Tiểu Man phải bò qua người hắn mới ra được. Thật ra vào thời này muốn ngủ thì nữ phải nằm ngoài, nam nằm trong, bởi nữ nhân không được phép bò qua người nam nhân, nhưng Dương Phàm và Tiểu Man nào có biết cái quy tắc này.



Tiểu Man bò qua người Dương Phàm khiến cho thân nàng thể liền cọ xát với cơ thể hắn. Vòng eo mảnh mai với những đường cong quyến rũ, nhất là đôi gò bồng đào đầy đặn, dưới sức hút của trái đất càng thêm căng tròn, hơi lay động theo động tác của nàng.



Phải bò qua người Dương Phàm, trong lòng Tiểu Man không khỏi hoang mang, cảm giác có chút ám muội. Khi một chân nàng bò qua người Dương Phàm, ánh mắt hắn liền dừng trên mông nàng. Cái quần lót của nàng thít vào càng khiến cho cặp mông thêm tròn trịa, thân mình áp sát vào hắn càng lộ ra sự quyến rũ.



Hiện giờ cảnh tiên ở ngay trước mắt khiến cho Dương Phàm tựa như bị sét đánh ngang tai!

Tựa như một đứa bé ăn xin đã nhịn đói lâu ngày, đột nhiên gặp được một con heo sữa quay đang tỏa hương thơm ngào ngạt.



Dương Phàm...



Thèm ăn rồi!