Say Mộng Giang Sơn

Chương 370 : A huynh cũng là chồng

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Dương Phàm lau nước mắt cho nàng, dịu dàng an ủi:



- Đừng khóc nữa, chuyện đã qua rồi. Giờ huynh đã báo được thù, lại tìm được muội rồi, ông trời thật là có mắt...



Nói tới đây, Dương Phàm hơi ngừng lại, thoáng chút do dự, khẽ nói:



- Nữu Nữu...



- Vâng?



- Muội muốn ta gọi muội là Nữu Nữu hay là Tiểu Man?



Tiểu Man nhìn hắn, bỗng sực hiểu ra rồi hoang mang cúi đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ. Nàng cần phải đá lại cái quả bóng cao su này cho hắn mới được. Bất chợt nảy ra một ý, khiến cho hai mắt nàng sáng lên hỏi:



- Vậy... huynh muốn muội gọi là a huynh hay là lang quân?



Dương Phàm suy tư một lúc rồi nói:



- Muội còn nhớ đêm hôm đó muội cùng ta tế bái song thân dưới ánh trăng không?



Tiểu Man khẽ gật đầu.



Dương Phàm kín đáo nói:



- Lúc ấy ta có một tâm nguyện, muốn cùng nương tử của mình sống đến đầu bạc răng long, muốn tìm em gái của mình về, mãi mãi không rời xa nhau. Hiện tại nương tử biến thành em gái, em gái lại biến thành nương tử, ta cũng không biết nên làm thế nào nữa... Muội... nguyện ý làm em gái hay là làm nương tử của ta?



Tiểu Man chờ một lúc lâu vẫn không nghe được lời mình muốn nghe, không khỏi có chút thất vọng, tức giận nói:



- A huynh thì muội đã tìm được rồi, lang quân cũng cứu về được rồi, bây giờ huynh lại nói với muội là có a huynh thì không có lang quân, có lang quân thì không có a huynh. Nhưng muội không bỏ được ai cả, huynh nói muội phải làm sao bây giờ?



Dương Phàm vừa mừng vừa sợ, vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:



- Tiểu Man, muội nói là...



Tiểu Man cắn nhẹ môi, cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ nhưng trong giọng nói ngây thơ lại lộ ra sự quả quyết:



- Nếu huynh muốn muội gọi là a huynh thì huynh chính là a huynh, nếu muốn muội gọi là lang quân thì huynh chính là lang quân! Huynh là a huynh của muội, cũng là lang quân của muội, không ai có thể bắt muội phải rời xa a huynh hay lang quân của mình.
Sở Cuồng Ca và Mã Kiều là hai quan binh cấp thấp, cũng vì chức vị của họ quá thấp cho nên mới không lọt vào mắt của Lai Tuấn Thần, bằng không chỉ riêng chuyện họ đến đưa cơm cho hắn mà nói, chỉ cần Lai Tuấn Thần muốn thì họ cũng khó thoát khỏi vòng lao ngục. Tuy trong quá trình cứu thoát mình, bọn họ không làm được gì nhưng cái ân tình này, hắn nhớ kỹ.



Tiết Hoài Nghĩa thì không cần nói làm gì, vị đại hòa thượng này trước nay làm gì cũng theo sự yêu thích của bản thân, hắn đương nhiên là nhớ ơn ông ta. Về phần Lương Vương, có thể làm như ông ta cũng đã đủ lắm rồi, không cần phải... oán trách nữa. Với thân phận của ông ta cũng không có khả năng sẽ dấn sâu hơn vào vụ này. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dù nhiều hay ít cũng khiến người ta phải ghi nhớ trong lòng.



- Còn có một người...



Tiểu Man cầm lấy gáo nước, múc nước lên nhẹ nhàng dội lên lưng Dương Phàm, dịu dàng nói:



- Còn có Thái Bình công chúa, để lang quân có thể thoát ra, người tốn sức nhiều nhất là Thái Bình công chúa. Có thể nói nếu không nhờ vào nàng ấy thì chúng ta cũng chỉ còn cách đợi đến ngày hành hình, cướp pháp trường cầu may mà thôi.



Dương Phàm thoáng kinh ngạc quay đầu lại, hỏi:



- Thái Bình công chúa à? Cô ấy đã làm gì?

-

Tiểu Man nói:



- Tất cả mọi việc! ‘Quá thư’, ‘Khế ước’ và ‘Thị tịch’ đều là do nàng ấy lấy được, mật báo cho huynh, xâu chuỗi khẩu cung cũng là do một tay nàng ấy sắp xếp. Cũng là nàng ấy dâng cáo trạng lên, lại dụ hoàng đế cải trang vi hành, giá lâm viện Thẩm phán, rồi lại dùng người chăn ngựa của mình thay vào người thẩm vấn huynh, vàng thau lẫn lộn, đại náo công đường...



Tiểu Man nói lại sự tình từ đầu tới cuối một lượt rồi thấp giọng:



- Vị công chúa điện hạ này đối với a huynh thật là tình thâm nghĩa trọng.



Thái độ Tiểu Man thay đổi cực nhanh. Khi phương tâm xao xuyến, tình cảm giữa nàng và Dương Phàm nồng nàn thì nàng gọi hắn là lang quân, đến khi hắn có vướng mắc chuyện tình cảm với người con gái khác, nàng lại gọi hắn là a huynh, tự biến mình thành một tiểu muội tử bé nhỏ. Với thân phận của nàng mà cử chỉ, điệu bộ vẫn có thể thay đổi một cách hết sức tự nhiên.



Dương Phàm có chút lúng túng, nói:



- Vị công chúa này... ài, thật ra không giống như muội nghĩ đâu, ta và cô ấy... không có chút tư tình nào cả.



Tiểu Man thấp giọng nói:



- Muội biết. Nếu không như thế, nàng ấy cũng đã không bức bách chúng ta phải lập lời thề rồi.



Trong lòng Dương Phàm căng thẳng, nhất thời xuất hiện một nỗi lo lắng, hắn cảm giác được là có điềm xấu, liền hỏi:



- Lời thề gì vậy?