Say Mộng Giang Sơn

Chương 369 : Khuê trung nức nở

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Trước cửa Dương phủ, người sai vặt nghển cổ nhìn xa xa, đợi đến khi a lang và đại nương tử cùng song song cưỡi ngựa đến thì lập tức quay vào trong phủ mừng rỡ hô:

- A Lang và đại nương tử đã về rồi!



Dương Phàm tới trước cửa phủ thì ghìm cương ngựa, còn chưa kịp xuống đã nhìn thấy cửa phủ mở rộng, nhóm nam phó nữ tỳ đứng làm hai hàng chỉnh tề trong phủ, lão quản gia tóc trắng xóa đứng ở đằng trước, giọng cung kính:

- Chúc mừng a Lang bình an hồi phủ!



Hai hàng nam nữ nô bộc phía sau cùng hô:

- Chúc mừng a lang bình an hồi phủ.



Dương Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, nói với Tiểu Man:

- Đang yên lành, sao lại làm phô trương như vậy, làm người ngoài nhìn vào chê cười cho.



Tiểu Man mắm môi, nói:

- Đây chắc không phải là người ta bảo làm đâu.



Nhóm người làm Dương phủ này chính là hành động tự phát đứng ở cửa đón ông chủ đấy. Dương Phàm không chỉ là chỗ dựa cho Tiểu Man, mà còn là chỗ dựa cho mọi người trong Dương gia. Thiếu đi ông chủ, mọi người sao không lòng người bàng hoàng chứ.



Lại nói, Dương Phàm phạm phải “tội mưu phản”. Nếu tội danh được xác lập, người hầu bọn họ cũng sẽ bị sung làm quan nô, tuy nói quan nô cũng là người hầu, tuy vẫn là nghề cũ, nhưng mức độ tự do còn ít hơn. Hiện giờ Dương Phàm đã được gỡ tội bình an trở về, đúng là tất cả đều vui vẻ.



Dương Phàm xoay người xuống ngựa, cao giọng:

- Mỗ bị người ta vu cáo, hàm oan bỏ tù, những ngày qua, các ngươi ở nhà tận tâm tận lực giúp đỡ phu nhân, đều đã cực khổ rồi. Đợi qua hai ngày nữa, mỗ nhất định sẽ bày tỏ sự cảm kích đối với mọi người. Được rồi, giờ hãy giải tán đi.




Tiểu Man nhẹ nhàng gọi một câu, dường như thanh âm này là nguyên tuyền lực lượng của nàng. Mà xưng hô thế này, dường như thật sự có một lực lượng kỳ diệu, một câu gọi làm ánh mắt nàng trở nên thong dong, không còn vẻ câu nệ và ngượng ngùng nữa. Dường như hết thảy hiện tại nàng làm đều vô cùng tự nhiên, bởi vì đó là quan hệ huyết mạch thân thiết.



Dương Phàm nghe tim mình rung lên từng hồi, không thể không dám nói, vừa rồi Tiểu Man đã mang đến cho hắn một cảm giác, hơn nữa còn là cảm giác từ một cô thiếu nữ xinh đẹp sắc hương, mà một câu “a huynh” này đã làm tình cảm chân thật ẩn sâu trong lòng hắn trào lên, vượt xa hơn rất nhiều so với dục vọng.



- Nữu Nữu!

Dương Phàm gọi nàng như hồi còn nhỏ, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Bàn tay nhỏ bé của nàng ở trong tay Dương Phàm lại nhỏ đến vậy, làn da mềm mại nõn nà, mơ hồ lộ ra gân xanh, trong suốt, bọt nước trên mu bàn tay dường như nở ra một đóa hoa bách hợp thanh khiết.



Tiểu Man ngoan ngoãn để hắn cầm tay mình, xa xôi nói:

- A huynh, trước đây khi muội và huynh chia lìa, rốt cuộc huynh đã đi đâu. Nữu Nữu không chỉ một lần phái người đi Quảng Châu phủ tìm huynh, nhưng mỗi lần không phải là không có tin tức của huynh, chính là đưa bao kẻ giả mạo đến, làm Nữu Nữu đã bao lần thất vọng.



Dương Phàm khẽ thở dài, nói:

- Nhắc đến đều là duyên phận, nếu không phải muội có duyên, ta có duyên, thì chỉ sợ cũng không chắc đã ứng trên người ta và muội.



Dương Phàm kể lại ngày đó khi hắn đồng ý để Nữu Nữu rời khỏi mình, đột nhiên nhớ ra mình chưa kịp hỏi địa chỉ và thân phận của Bùi đại nương kia, khi đuổi tới phố dài tình cờ gặp Trương Bạo, sau đó cùng đi tới Nam Dương, rồi trở lại Lạc Dương...hết thảy kể hết cho Tiểu Man nghe.



Tiểu Man ngồi xổm xuống, áp bàn tay to của Dương Phàm vào má mình, khẽ khàng vuốt ve, nghẹn ngào nói:

- Huynh đó...Lúc ở trong lao khi nghe lang quân chính là a huynh...muội...muội quả thật không thể tin. Tìm đươc a huynh, muội vốn nên vui vẻ mới phải, nhưng lúc đó lang quân đang ở trong lao ngục, sinh tử khó liệu, thật sự còn khiến người ta lo lắng hơn so với việc biết tung tích của a huynh.



Nói xong, từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt trong suốt kia lăn xuống, rơi xuống mu bàn tay của Dương Phàm.