Say Mộng Giang Sơn

Chương 368 : Ta cũng có ý đó!

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


- Đường huynh, ta phải làm thế nào? Ta bị đày đi Ái Châu rồi, chân trời góc bể, nơi hoang dã, chuyến đi này…



Trở lại Thẩm phán viện, Lai Tử Tuần liền khóc lóc kể khổ với Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần lúc này trong lòng cũng đang loạn, luôn miệng nói:

- Ngươi không cần sợ, ngươi phải tin tưởng ta, chỉ cần ta chưa ngã, cho dù có đày ngươi đi xa hơn nữa, ta cũng có thể giúp ngươi trở vể, hiểu chưa?



- Đường huynh, nhưng đó là Ái Châu, Hoàng đế đày ta đi xa như vậy, rõ ràng là….



Lai Tuấn Thần trợn mắt nói:

- Ái Châu thì sao? Ngươi là Thị Ngự sử, Hoàng Đế màng tới sống chết của ngươi sao? Ngươi nên biết rằng, Hoàng đế không cần quan tâm tới sống chết của ngươi, cho nên, sau này vi huynh muốn cứu ngươi trở về, cũng dễ như trở bàn tay, khi đó e rằng Hoàng đế sớm đã quên mất ngươi rồi.



Lai Tuấn Thần xoa dịu y, cuối cùng nói:

- Ngươi hãy mau về đi, đem hết vàng bạc, châu báu thu thập hết, chuyến đi này dài đằng đẵng, cuộc sống Ái Châu cũng vất vả, mang theo nhiều tiền bạc chút. Ngươi yên tâm, lâu thì một năm, chậm thì nửa năm, nói không chừng ngươi vừa tới Ái Châu ta đã phái người đi đón ngươi trở lại rồi.



Lai Tử Tuần nghe y nhắc nhở, nghĩ đến thánh chỉ của Hoàng đế, chỉ sợ Tư Mã Thượng sẽ phái người tới áp giải gã đi đày, theo quy củ, gia quyến phạm quan cũng phải cùng đi đày, một nhà đông người, không kịp sắp xếp tài sản…Nghĩ tới đây thì gã ngồi không yên, đành phải tin vào hứa hẹn của Lai Tuấn Thần, vội vàng về nhà giải quyết việc nhà.



Lai Tử Tuần vừa mới ra khỏi cửa, Lai Tuấn Thần đã gọi Vệ Toại Trung vào phòng, mặt trầm xuống nhắc lại chuyện Lai Tử Tuần bị đi đày, rồi nói:

- Soa nhân áp người Tử Tuần, ngươi chuẩn bị một chút đi. Tử Tuần vừa tới Ái Châu, hãy để y mắc một trận “dịch bệnh”.



Vệ Toại Trung giật mình kinh hãi, thất thanh nói:

- Trung thừa, việc này một vai y gánh vác, dường như không cần phải…



- Ngươi biết gì chứ?



Lai Tuấn Thần hai má co lại, hạ giọng nói:
Dương Phàm không trả lời y, bởi hắn chỉ vừa ra cửa chính đã nhìn thấy Tiểu Man.



Tiểu Man đứng đó, ánh mặt trời từ sau nàng chiếu qua, tóc nàng, quần áo nàng ánh lên màu vàng, ánh mặt trời kéo dài bóng nàng. Nàng đứng đó, ánh mắt nhìn Dương Phàm, tay mở ra một cách thoải mái, hai dây cương tuột xuống.



Dương Phàm cố nén đau ở mắt cá chân, bước nhanh xuống thềm đá, Tiểu Man nhào tới, nhanh chóng lao vào ngực hắn, ôm chầm lấy hắn, nước mắt làm ướt hết ngực áo hắn. Dương Phàm ôm chặt nàng, nỗi sợ mất mát làm họ càng quý trọng nhau hơn.



Hai hàng Phụng Thần Vệ quan binh lặng yên nhìn họ, ai cũng không nói gì. Dương Phàm và Tiểu Man ôm nhau dưới ánh chiều, cách đó không xa, một đôi ngựa đang chạm vành tai và tóc mai vào nhau.



- Đi! Chúng ta về nhà!



Hai người ôm chặt nhau hồi lâu, Dương Phàm mới kích động, nói được một câu.



Nghe hai chữ “ về nhà”, Tiểu Man trong lòng ấm áp, nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Dương Phàm.



Hai người, hai ngựa, dần dần rời khỏi Thẩm phán viện



Trên cầu Thiên Tân, hổi hả như cũ, một bên đường trên cây cầu dài, một chiếc xe bò dừng lại, bức màn trong chiếc xe hơi xốc lên, nhìn Dương Phàm và Tiểu Man đi song song nhau qua cầu, bàn tay ngọc nhẹ nhàng buông mảnh vải, thản nhiên dặn dò một câu:

- Hồi phủ!



Tên trai tráng giả mạo Dương Phàm trên công đường kia nhận lệnh, cầm dây cương trên tay, thở nhẹ, hai con trâu cường tráng sừng cong như vầng trăng tiến đi, chậm rãi rời khỏi.



Tiểu Man ngồi trên lưng ngựa, thân mình uyển chuyển theo tuấn mã, trước sau hơi đung đưa dáng người xinh đẹp, cặp mắt to trong sáng, khi thì vụng trộm nghiêng mắt nhìn Dương Phàm, ẩn ý đưa tình, vô cùng thẹn thùng. Hai người cũng không chú ý, đám người mặc áo đen, lúc nào đó đó lẳng lặng biến mất.