Say Mộng Giang Sơn
Chương 38 : Địa đầu xà
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Bốn bề núi non lượn lờ xanh, hồ Tam Xuyên sâu rộng gợn sóng.
Gió xuân không thấy được ý hưng vong
Sắc cây cỏ vẫn phủ đầy cổ thành
Khói buồn mưa rít nại hoa sinh, cung khuyết trâm cư đế thành cũ.
Nếu hỏi chuyện hưng phế cổ kim, mời quân tử chỉ cần nhìn thành Lạc Dương.
Muốn biết Lạc Dương thịnh hay suy, chỉ cần nhìn đường phố là biết.
Đường phố lúc này, vô cùng sầm uất.
Phiến đá màu xanh đen bằng phẳng trải thành một bình diện rộng lớn, khiến tầm nhìn của con người mở ra như nước trút đổ.
Xa xa, mái hiên đen, những cây cột trụ màu son, những tường thành màu
vàng, kết thành một hình ảnh ngắn gọn mà điêu luyện, trang nghiêm mà
long trọng, vô cùng tráng lệ. đó là cánh cửa thành nguy nga đồ sộ.
Cái bệ cao lớn, ba cổng ra vào, hành lang đông tây, những chỗ khuyết
đông tây và hai bên đường cái, những hành lang nối tiếp nhau như thanh
thước cuộn, tiến vào cánh cổng trang nghiêm khí thế ngùn ngụt đó, trước
mặt là một con đường lớn rộng 150 mét, dài đến bốn cây số- đường lớn nơi đóng đô.
Đường lớn nơi lập đô thẳng tắp như một thanh kiếm sắc, mũi kiếm hướng ra ngoài, trực chỉ Long Môn Y Khuyết, con
đường lớn dài bốn cây số giống như mũi kiếm thẳng tắp, lưỡi kiếm chính
là cửa chính hoàng cung đến Thiên Môn, chuôi kiếm là đường trung trực
của Minh Đường và Thiên Đường… những tòa cung điện to lớn đứng sừng sững trong hoàng cung trên đường trung trực đó.
Trong Minh Đường, là một tòa tượng phật bằng gỗ to lớn, mạ vàng dát ngọc, lộng lẫy vô cùng, đại phật nhón ngón tay, cho dù là phía trên ngón tay út hơi
vểnh lên cũng đủ chỗ đứng cho mười thanh niên trai tráng, bức tượng phật khổng lồ này lấy hình tượng thời Võ hậu làm mẫu chế tác, gương mặt mang nụ cười từ bi, từ trên cao nhìn từng dòng người đi từ cửa thành vào
đường lớn trong thành.
Cửa thành khí thế vô song và
con đường bằng phẳng rộng rãi này, được xây dựng vào thời kì đầu nhà Tùy lập đại nghiệp. Tùy Dương đế Dương Quảng là vị đế vương đầu tiên đi qua con đường này, vậy mà hôm nay, con đường này là công trình kiến trúc to lớn tập trung vô số sức người sức của xây dựng mà thành , vẫn phát huy
được vai trò của nó.
Dân lao động, văn nhân sĩ tử, Hồ
thương buôn bán, qua lại không ngớt, xe lừa xe ngựa, lạc đà Tây Vực cùng tạo thành cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh. Mặt đất đá cứng rắn vì bị ma
Buông mũ điêu hồ xuống, Thiên Ái Nô khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, nhẹ nhàng bước lên, đuổi kịp Dương Phàm.
Hai bên đường đô rộng lớn, đầy những cây hòe cây đu cao lớn, con cháu
một số quan thị chính nay đào cây, mai trồng cây, hôm sau nữa lại đào,
dấu diếm ham muốn cá nhân. Như vậy, hành vi làm đi làm lại không giống
nhau, cây hòe này trồng xuống từ thời Đại Tùy vẫn chưa từng bị động đến, vì thế cao to, rậm rạp. cành nhánh đan xen vào nhau, vừa nhìn đã có một ý vị cổ xưa.
Ở đây ngoài những người tản bộ vào buổi
sáng ra, dường như ít có người tiếp cận. Đằng sau gốc hòe đó là một cống thoát nước vừa sâu vừa rộng, phía sau cống thoát nước là một bức tường
phường cao gần một trượng, phía trong chính là một cái phường ngay ngắn
rồi.
Thiên Ái Nô đi theo Dương Phàm đến dưới tàng cây, bất ngờ phát hiện, trên bức tường phường cao to đó lại loạn bôi loạn vẽ rất nhiều chữ. Người viết chữ ở chỗ này không thể là ai đó đến chỗ này
du lãm, mà là một số áp phích nhỏ đặc sắc.
“Huyền không xem nhà, lục nhâm đoạn cát hung, sờ xương đoán mệnh, khúc uốn thứ ba ngã tư đường lớn phường sùng chính, Lưu mù!”
“Xuân chơi thu săn, mở tiệc chiêu đãi, sao không thể có giai nhân bầu
bạn? Hương Ngưng cô nương nhà thứ hai phường Thập Tự Bắc, dịu dàng, biết phổ nhạc thơ, biết chăm sóc gia đình, một cô gái đẹp sợ gì lang quân
như sói, không đến hừng đông không dậy.”
“Ngày đông
giá rét đến, lạnh không chịu được, than củi thượng hạng dọa người, trong ngõ bảy hẻm hai phường Lý Nhân , giá cả hợp lý, chất than tốt…”
Bức tường phường dài gần bốn cây số, trở thành một bức biển quảng cáo
hai mặt to lớn, thẳng đường đi tiếp, trên mặt viết đủ loại , nội dung
không có gì không có, gần như bạn muốn tìm được tất cả mọi dịch vụ, đều
có thể tìm thấy ở đây.
Thiên Ái Nô thấy thế là đủ rồi.
Dương Phàm thẳng đường đi, tay trái cầm một tờ giấy, tay phải cầm một
mẩu than củi, sao chép những thứ hắn muốn, bỗng nhiên, một bức quảng cáo đập vào mắt, Dương Phàm xem qua, tức khắc quýnh lên:
“Hiền thê của ta, vô cớ biến mất, tuổi mới 16, tên là Tiểu Mẫn, mặt đen mồm to,
răng nhô mắt chột, nếu có ai tìm được, thưởng hai trăm tiền, tuyệt đối
không nuốt lời, người lập: Tiêu Thiên Nguyệt ba cây đu lớn khúc cua thứ
ba ngã tư đường lớn phía đông phường Tu Văn.”