Say Mộng Giang Sơn

Chương 37 : Ta có diệu kế khác

Ngày đăng: 20:46 18/04/20


Dương Phàm không nói gì.



Thiên Ái Nô khẽ thở dài:



- Quả là ta đã quá xem thường hai tên tiểu tặc các người. Một người cam chịu ngồi nhà lao vì mối tình thanh mai trúc mã thời thơ ấu, một kẻ thì không tiếc vì nàng mà đi giết người. Quả là người giàu nghĩa khí trong

cái phường này.



Dương Phàm không còn cách nào che đậy nữa, thở dài:



- A Nô à, cô quay về ngủ chút đi, sáng sớm mai cô phải đi rồi, chuyện của ta, cô không cần quản.



- Ta cũng không muốn quản, nhưng mà không thể cứ thế nhìn ân nhân cứu mạng mình đi vào đường cùng!



Ngươi đi trộm đồ chỉ có vài ba công phu mèo quào.



Nửa đêm canh ba đi giết người, thật có thể thành công? Lẽ nào không còn cách nào khác sao?



Dương Phàm cười cười, nói:



- Có lẽ có, nhưng ta nghĩ không ra!



Ngừng một chút, Dương Phàm tiếp:



- nNu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không muốn giết người, thực ra,

tôi vốn định dùng số châu báu cô tặng đổi lại thân phận tự do cho Ninh

tỷ…



Thiên Ái Nô hơi nghiêng người, ngạc nhiên nhìn

Dương Phàm. Giá trị của số châu báu đó, một tên thanh niên đường phố

không chắc có thể đoán được chính xác giá trị, nhưng một tên tiểu tặc,

ít nhiều cũng đoán được chúng đáng khoảng bao nhiêu, một đống của cải

như thế này, hắn lại có thể vì một người con gái không thân chẳng quen

cũng chẳng phải tình nhân mà dễ dàng từ bỏ?



Thiên Ái Nô hất mày ngài, nói:



- Số châu báu ta tặng ngươi này, tuy không cực kì đáng giá, nhưng cũng

đủ để ngươi thoát khỏi cảnh nghèo khổ, trở thành một gia đình khá giả,

lấy một cô vợ vừa lòng đẹp ý, từ nay về sau có cuộc sống đầy đủ không

phải lo cơm áo. Ngươi…cam lòng dâng cho người như vậy sao?



Dương Phàm thản nhiên nói:



- A Nô à, có thể là những người dân tầm thường, bận rộn tìm kế sinh

nhai, trong mắt những người hào hiệp các ngươi thì chỉ tồn tại như những con kiến đi tới đi lui, nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là chúng ta không coi trọng tình bạn, không biết nghĩa khí! Minh châu một hộc,

trong lòng ta, hoàn toàn không quí giá bằng một nụ cười của bạn thân!



Con ngươi Thiên Ái Nô càng thêm sáng lên, hỏi ngược lại:



- Vậy thì, sao ngươi lại thay đổi chủ ý?



Dương Phàm nói:




- Được! chỉ có điều là…



Thiên Ái Nô nheo mắt nhìn hắn, hỏi:



- Ngươi còn lo lắng điều gì?



Dương Phàm hơi do dự một chút, mới lo lắng nói:



- Ta vừa mới nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng.



- Vấn đề gì?



- Liệu cô có thu hút sự chú ý không?



Thiên Ái Nô trừng mắt, Dương Phàm vội vàng giải thích:



- Cô đừng nổi giận, sự việc trọng đại, ta không thể không cẩn thận, ta lo là… cô có thể làm cho hắn mắc câu được không?



Thiên Ái Nô cả giận nói:



- Sao ta lại không thể?



Dương Phàm thầm nói:



-“Coi cái vẻ mặt chủ nợ của cô kìa…”



Thiên Ái Nô nói xa xôi:



- Là hắn, còn phải quyến rũ sao?



Dương Phàm giật mình, vỗ tay cười:



- Không sai, vị nhân huynh này chỉ biết có tiền, chỉ cần có vàng bạc mở đầu, cho dù là mụ Dạ Xoa hắn cũng nhất định ngàn đồng ý vạn đồng ý, là

ta quá lo rồi…



Đôi mắt Thiên Ái Nô lại biến thành

thanh kiếm giết người sắc, hung hăng nhìn Dương Phàm chằm chằm. Dương

Phàm phát hiện không ổn, vội vã leo lên giường, bảo:



- Đi ngủ, đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm đấy.



nói xong liền phất ống tay áo, tắt đèn.



Thiên Ái Nô hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài, khi mở cửa sau,

ánh trăng mát lạnh chiếu rọi lên khuôn mặt cô, trên gương mặt cô bất

chợt nở ra một nụ cười, nụ cười vô cùng hàm súc, đầu tiên làn môi mọng

khẽ mím, dần dần nụ cười nơi khóe miệng lan ra như hồ nước gợn sóng phủ

kín gương mặt đến tận đuôi mày khóe mắt.



Trong cái đêm tĩnh mịch này, nụ cười đó như đóa quỳnh nở giữa trời đêm, ưu nhã tách ra.