Say Mộng Giang Sơn
Chương 381 : Công chúa điện hạ câu cá
Ngày đăng: 20:52 18/04/20
Vi Đoàn Nhi do dự một lát, vẫn lắc đầu, có những chuyện mò chút lợi ích, ít nguy hiểm, làm cũng không sao. Nhưng lúc này đây sự tình thật sự không phải là nhỏ, sự phiêu lưu trong đó nàng đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nhưng nếu bảo nàng bỏ qua như vậy, thì nàng lại tiếc rẻ một khoản tài phú kếch xù đưa tới cửa này.
Lời nói của Tĩnh Quan vang trở lại trong lòng nàng. Vi Đoàn Nhi dần dần dao động. Đúng vậy! Thái Tử có gì đặc biệt hơn người nào, ai chắc chắn Thái Tử sẽ mãi làm Thái Tử? Nếu trong lòng nếu Hoàng đế có hắn, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư còn cần gì phải tranh giành nhiệt tình để đoạt chức vị Thái tử chứ.
Vi Đoàn Nhi nhớ đến con cả Lý Hoằng của Võ Tắc Thiên. Nghe nói Lý Hoằng này là Võ Tắc Thiên tự tay giết, khi đó nàng còn nhỏ, không biết lời đồn đại là thật hay giả. Tuy nhiên con thứ Lý Hiền của Võ Tắc Thiên đích thật là Khâu Thần Tích phụng mệnh Võ Tắc Thiên cưỡng bức mà chết, mà Khâu Thần Tích có bị trừng phạt gì không chứ? Chẳng những không có, ngược lại còn được trọng dụng, nếu không phải hắn thấy lợi tối mắt, vì mưu đoạt binh quyền bán đứng giang sơn Hoàng Đế Bệ Hạ, thánh sủng này tuyệt sẽ không suy rồi.
Vi Đoàn Nhi càng nghĩ lòng càng nóng, Tĩnh Quan lại lén lút bồi thêm một câu:
- Với bản lĩnh của tỷ tỷ, dựa vào cái gì mà luôn bị Thượng Quan Uyển Nhi chèn ép. Mỗi khi gặp cô ta, Đoàn Nhi tỷ tỷ còn phải tất cung tất kính gọi cô ta một tiếng Uyển nhi tỷ tỷ! Nếu chuyện này làm xong, bộ tộc Võ thị truy tìm nguồn gốc, ai cũng sẽ nhớ đến tỷ tỷ là điều rất có tốt, đến lúc đó, tỷ tỷ muốn thay mặt Thượng Quan Uyển Nhi, trở thành nội tướng Đại Chu ta, cũng không phải là không được đấy!
Vi Đoàn Nhi lập tức đứng lại bất động, những lời này làm cho nàng chưa quyết định đã hoàn toàn kiê định rồi. Nàng cân nhắc một lát rồi cắn răng, hung hăng mà nhìn về phía Tĩnh Quan, trầm thấp phân phó:
- Hành động bí mật chút, không thể để ai biết được.
Tĩnh Quan mừng rỡ, vội nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định làm việc này ổn thỏa.
Tĩnh Quan nói xong, liền mặt mày hớn hở đi ra ngoài.
Bày mời với Tĩnh Quan đương nhiên là Lai Tuấn Thần, nhưng Tĩnh Quan vẫn cho là là Võ Tam Tư.
Lai Tuấn Thần biết mình sắp thất sủng rồi, Hoàng đế sau khi quan sát việc xử trí “nhóm phản nghịch” thì không có bất cứ thái độ gì rõ ràng, thật sự là vì trận này nhiễu loạn đến mức không thể hòa hoãn được rồi, nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Hoàng đế đang chờ y có động tác rõ ràng.
Lai Tuấn Thần có thể có động tác gì nữa chứ? Thừa nhận toàn bộ là do mình oan giá hoạ? Không thể nào! Đã đâm lao phải theo lao, y lúc này đã không thể nào quay đầu lại được nữa, cũng không thể thu tay lại, nếu không chắc chắn y sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm đối với cuộc phong ba này. Cho nên, y chỉ có thể bí quá hoá liều.
Giá trị của y ngay lúc này là giúp Hoàng đế cắn người, y muốn cho Hoàng đế cảm thấy không an toàn, khiến Hoàng đế cảm thấy có người có ý đồ bất lợi đối với bà, như vậy thì chó giữ nhà là y mới có giá trị tồn tại như trước.
- Lang quân nhớ đúng rồi ạ, đi không lâu nữa là đến rồi.
Nói xong, gã lại cười hì hì tiếp một câu:
- Lang quân không cần lớn tiếng như vậy mà, tai của tiểu nhân nghe rất rõ.
Dương Phàm làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Dương Phàm mạo muội tiến đến, Công chúa ở hậu trạch chắc là đang mặc yến phục, không nên gặp người ngoài. Có lẽ Dương Phàm chờ ở chỗ này, để ngươi đi thông bẩm một tiếng chứ?
Hắn cố ý nói rất rõ hai chữ “Dương Phàm”, là muốn dẫn dụ Võ Du Kỵ đi ra. Mặc kệ Thái Bình công chúa có chẳng coi Võ Du Kỵ ra gì, nhưng dù sao gã ta cũng là trượng phu trên danh nghĩa của Thái Bình công chúa. Có gã ở đây, nói vậy thương lượng sẽ tốt hơn một chút.
Ai ngờ hắn nói to như thế mà trên lầu vẫnyên tĩnh không có chút thanh âm gì, ngược lại là gia đinh kia vẻ mặt cợt nhả đi tới, cúi đầu khom lưng nói:
- Lang quân xin mời, Phò mã gia không ở quý phủ, ngươi có hét khản cả giong thì hắn cũng không nghe thấy đâu!
Dương Phàm:
- …
Nước hồ lăn tăn gợn sóng.
Trong ao có hoa sen, còn có đài sen đang dần dần trưởng thành.
Mái hiên của tòa đình hiên bên cạnh hồ sen duỗi ra ngoài như giọt nước, Thái Bình công chúa mặc y phục rộng, tay cầm một cần câu cá, cặp đùi trần trụi mảnh mai trắng tuyết, đang lười biếng nằm ở trên giường. Bên cạnh là một nữ tỳ nhỏ nhắn đang nhè nhẹ đấm chân cho nàng, ngoài ra không còn một ai khác nữa.
Gia đinh kia đứng lại, cười nói với Dương Phàm:
- Lang quân xin mời, Công chúa sớm có chỉ bảo rồi, tiểu nhân không được qua đó.