Say Mộng Giang Sơn
Chương 382 : Mỹ nhân ngư
Ngày đăng: 20:52 18/04/20
Dương Phàm đến đây, chỉ cảm thấy mỗi bước đi của mình, một phản ứng của mình đều nằm trong kế hoạch của Thái Bình công chúa, thì trong lòng thấy ảo não vô cùng. Hắn cố ưỡn ngực đi qua đó, bởi vì trong lòng tức giận nên ra sức dẫm mạnh chân xuống vãn gỗ trên hành lang, phát ra tiếng “thình thịch thình thịch”.
Tiểu nha đầu đấm chân cho Thái Bình công chúa liếc nhìn sang, nói nhỏ gì đó, Thái Bình công chúa cười trả lời một câu, tiểu nha đầu liền từ trên giường bước xuống, vén váy, tránh qua người Dương Phàm. Xem ra, nhìn thái độ hùng hổ của Dương Phàm, làm tiểu nha đầu này sợ hãi rồi.
Thái Bình công chúa nằm ở trên giường, lại cười khanh khách nheo mắt vào nhìn hắn, sóng mắt duyên dáng, thật là quyến rũ.
Dương Phàm thấy da mặt căng cứng, bước lớn qua đó rồi dừng lại, trầm giọng quát:
- Đứng lên!
- Ôi!
Thái Bình công chúa vỗ vào bộ ngực tròn đầy, tỏ ra kinh hãi:
- Tiếng bước chân nặng như vậy, nói chuyện lại lớn tiếng như vậy, ngươi muốn dọa cá của ta chạy hết hay sao!
Đúng lúc này, cái phao trĩu xuống, ngay sau đó dây câu kéo căng, Thái Bình công chúa chỉ lo nói chuyện với Dương Phàm, cần câu lập tức tuột tay rơi xuống sàn nha, bị cá lớn kéo vào trong nước.
- Ai nha, cắn câu rồi, mau giúp ta...
Thái Bình công chúa hưng phấn kêu to. Đoạn đường khi Dương Phàm đến đây, gần như nghĩ đến mỗi phản ứng của mình đều bị cô ta tính toán hết rồi, nên lúc này đâu có chịu tin nàng nữa, chỉ cho là nàng đang làm bộ, hắn liền khoanh hai tay lại, thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem vị công chúa xinh đẹp tuyệt thế này còn muốn giở trò gì.
Thái Bình công chúa thấy hắn bất động, liền cả giận:
- Ngươi...
Nói chưa dứt đã bật người dậy, bắt lấy cần câu cá. Cần câu cá kia đã bị cá lớn kéo ra xa, trượt vào trong nước. Thái Bình công chúa vội vàng nhào về phía trước, bắt được cần câu cá, nhưng bản thân mình thì lại không giữ vững ngã vào trong hồ.
- Ai ai ai...
Thái Bình công chúa kêu lên, hai tay vung loạn xạ như hai bánh xe, không thể ổn định được thân mình. Dương Phàm đứng ở bên cạnh, với thân thủ nhanh nhẹn của hắn, rất dễ dàng túm được nàng, nhưng bởi vì hắn đang tức giận, nên cũng vẫn nghĩ là Công chúa đang giả bộ, liền vẫn lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn.
Thái Bình công chúa nghiêng mắt nhìn thần sắc đang biến hóa của hắn, liền di chuyển chiếc eo nhỏ nhắn, thản nhiên nói:
- Đến đây, ngồi cạnh ta!
Dương Phàm nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói:
- Công chúa điện hạ, ta thừa nhận cô có ơn cứu mạng Dương mỗ. Ơn cứu mạng này, ta vô cùng cảm kích. Công chúa là người cao quý, vậy mà lại không màng nguy hiểm tới tính mạng cứu ta, ta sợ cả đời này cũng không thể nào báo đáp được, vậy thì cả đời này đành phải nhận ân tình này của cô thôi. Nhưng vì sao cô lại bức bách Uyển nhi và Tiểu Man thề độc như vậy?
- Vì sao ư?
Thái Bình công chúa đột nhiên nhảy dựng lên, bầu vú nẩy lên theo. Có thể thấy vị Công chúa này ở trong hậu trạch nhà mình thì căn bản không mặc áo yếm:
- Vì sao? Ngươi nói vì sao ư?
Thái Bình công chúa phẫn nộ rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên. Nàng vốn tỏ ra bộ dạng thản nhiên thong dong, nhưng một câu của Dương Phàm đã chọc giận nàng. Đại khái cũng chỉ có Dương Phàm làm nàng vui vẻ, cũng ngay lập tức làm nàng giận giữ, hoàn toàn khống chế không nổi tâm tình của mình.
- Ngươi nói vì sao ư? Vì sao ngươi có thể chấp nhận Uyển nhi mà không chấp nhận ta? Ta không xinh đẹp bằng cô ta, không tài hoa bằng cô ta sao?
Thái Bình công chúa bước tới gần, như cọp cái giận giữ:
- Ngươi câm miệng! Ta biết ngươi muốn nói gì? Không gì hơn đều là những lời mượn cớ cả, đúng không? Được, nếu đã vậy, ta chấp nhận, nhưng Tạ Tiểu Man thì ngươi trả lời sao đây?
Thái Bình công chúa cười lạnh:
- Nhưng không ngờ ngươi còn thích cả cô ta nữa chứ. Ta áp đặt ngươi, chẳng lẽ cô ta không là do người khác áp đặt ngươi, vì sao ngươi có thể chấp nhận cô ta, mà vẫn không chịu chấp nhận ta, ngươi nói đi!
Dương Phàm ngẩn ra nhìn nàng, rất lâu chẳng thốt ra được câu gì.
Câu chất vấn này của Thái Bình công chúa làm trong lòng Dương Phàm rung lên: “Vì sao? Đúng vậy nhỉ, bất kể mỹ mạo, địa vị, tài hoa hay là tình cảm sâu sắc đối với mình, thì Thái Bình công chúa cũng không kém hơn Uyển nhi, Tiểu Man và a Nô, nhưng vì sao vậy...Bất kể cả việc cô ta chịu hạ mình nói năng nhỏ nhẹ khép nép với mình, mình cũng không chấp nhận cô ta?”