Say Mộng Giang Sơn

Chương 395 : Mong muốn của trẫm

Ngày đăng: 20:52 18/04/20


Xuống xe, năm thiếu niên cùng gặp nhau trước cửa Đông cung.



Tuy mẹ đẻ của năm huynh đệ bọn họ khác nhau, bình thường cũng ở trong Vương phủ của mình, do sữa của mẹ mình nuôi lớn nên tình nghĩa huynh đệ cũng rất mỏng manh. Nhưng lúc này gặp nhau ở đây, bọn họ chỉ biết ôm ấp, ẩn giấu những khuất nhục và bi phẫn, mà không dám biểu lộ lấy một chút, khi ánh . Và mắt gặp nhau, bọn họ đều cảm thấy một tình cảm máu mủ tình thâm.



Lý Thành Khí giang hai tay, ôm hai huynh đệ nhỏ tuổi nhất vào lòng. Năm anh em nhìn thoáng qua Vạn Tượng Thần Cung cao cao vững vàng kia, rồi dựa vào nhau đi về phía Đông cung để giam cầm mình.



Ánh hoàng hôn buổi chiều hắt lên bóng dáng của bọn họ, giống như năm con chó nhỏ bị bỏ rơi.



Nhưng khi thân ảnh họ biến mất trong bóng đêm, ánh mắt của họ cũng sáng lên như ánh mắt của loài sói…



- Bịch!



- Bịch!



- Bịch!



Thượng Quan Uyển Nhi từ chỗ ở của Vi Đoàn Nhi quay lại, hai thái giám to béo kia vẫn đang dùng hình trước Phi Hương Điện.



Cây gậy nặng nề đánh vào bờ mông của Vi Đoàn Nhi. Mỗi lần giáng xuống, lại bắn lên một ít máu. Lúc này máu bắn tung tóe trên người bọn họ, cũng rơi xuống gạch đá, không chỉ dưới thân Đoàn Nhi đọng một vũng máu, mà trong phạm vi vài thước là một màu đỏ sẫm. Máu tươi đã thấm xuống mạch đá.



Hai thái giám to béo đã mệt mỏi, mồ hôi đầy mặt và đầu cổ. Những giọt mồ hôi theo từng gậy của bọn họ vung lên mà rơi xuống hòa cùng vũng máu. Nhưng tinh thần của họ lại cực kỳ phấn khởi.



Ban đầu, vì đánh Đại tổng quản nội cung mà bọn họ còn hơi sợ, nhưng sau mấy trượng, lá gan của họ cũng lớn lên, lực tay cũng càng lúc càng nặng.



Bọn họ không phải nam nhân hoàn chỉnh, không thể dùng phương pháp bình thường để giải phóng dục vọng của mình, cho nên loại làm nhục này lại mang lại cho bọn họ khoái cảm đặc biệt. Mắt thấy bờ mông trắng đáng yêu như một trái cầu tuyết kia bị nát ra theo từng trượng từng trượng hạ xuống từ tay mình, bắn lên máu thịt, nghe tiếng rên rỉ thê lương thảm thiết của Vi Đoàn Nhi, bọn họ càng cảm thấy thỏa mãn.



Vì Đoàn Nhi đã không còn sức vùng vẫy nữa. Lúc này ả đã hấp hối, thần trí mơ hồ. Thân thể của ả mỗi lần bị cái trượng kia dập xuống mà co giật một chút theo bản năng nhưng miệng vẫn lầm bầm:



- Ta cho ta, tha cho ta, ta khai, tha cho ta…



Nhưng thanh âm lại nhỏ đến mức chỉ có ả mới nghe thấy được.



Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại trên cặp mông nát bét của Vi Đoàn Nhi, đồng tử lập tức co rút lại. Một thứ cảm giác kinh sợ và không đành lòng thoáng hiện lên trong ánh mắt nàng. Nàng hơi nhíu lông mày, nhẹ nhàng giương một tay lên, ngăn hai thái giám dụng hình lại, thấp giọng hỏi bọn họ:



- Ả không chịu khai sao?



Một tên thái giám kéo tay áo lau mồ hôi ở sau trán, hai má và cằm, thở hồng hộc nói:



- Thưa Đãi Chế, ả đã khai.



Thượng Quan Uyển Nhi hỏi:



- Là ai?


Vì thế, nàng vươn cao đầu, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng khép lại, như một tín đồ thành kính mong được thần linh chiếu cố.



Nữ nhân ngoan hiền, đáng yêu như vậy có lang quân nào không yêu?



Vì vậy khi Dương Phàm đột nhiên nâng gáy nàng lên mà đặt một nụ hôn, đầu lưỡi tiểu nha đầu đáng yêu đã hiểu chuyện đáp lại hắn. Tuy rằng vẫn còn chút vụng về nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy sự thỏa mãn và hưng phấn lớn hơn so với lần trước. Bởi vậy nụ hôn của Dương Phàm càng trở nên nồng nhiệt hơn.



Đôi mắt đẹp nhanh chóng khép lại, dương mặt đầy e thẹn để Dương Phàm tùy ý “ hành sự “. Trong lòng nàng mặc dù vẫn giữ sự nghi hoặc lúc trước thế nhưng cũng vẫn ôm chặt lấy Dương Phàm. Hai bóng người như hòa làm một, nhẹ nhàng ngã xuống chiếc ghế ở bên trong hoa viên.



Sau buổi lên triều, Võ Tắc Thiên trở về điện Võ Thành, vừa mới ngồi lên long kỷ thì Tiểu Hải liền đi vào bẩm báo có Kiểm giáo Nội sử, Phượng các Thị lang, cùng Phượng các loan đài bình chương sự Lý Chiếu Đức vào cầu kiến.



Võ Tắc Thiên vừa nghe liên vội cho người truyền hắn vào điện. Sau khi ban cho ghế ngồi, lại thưởng ngự tửu, Lý Chiêu Đức vội cảm tạ long ân rồi chậm rãi ngồi xuống. Võ Tắc Thiên nhìn dáng ngồi của y ngay ngắn, tinh thần sung mãn, nhất là bộ râu dài đã được cắt tỉa gọn gàng, không tránh khỏi vui vẻ gật đầu.



Lý Chiêu Đức ở bên trong bè đảng Tể Tướng vốn đứng ở hạng thấp nhất. Hiện giờ trải qua hai trận phong ba chính trị tàn phá, nhóm vây cánh Tể Tướng người thì chết, người bị giáng chức, kẻ bị hạ ngục. Nhờ thé Lý Chiêu Đức vốn ở thế hệ quan viên trẻ tuổi bỗng chốc một bước lên trời, trở thành Tể Tướng dưới một người mà đứng trên vạn người.



Trong quá trình này hắn đã thể hiện ra toàn bộ tài năng cũng như sự dẻo dai về tinh lực thể lực. Nhiều công việc đặt lên người như vậy nhưng Lý Chiêu Đức xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, tất cả tình tiết đều hợp với tâm ý Võ Tắc Thiên, đem lại cho bà ta sự hỗ trợ đắc lực nhất.



Hiện giờ Lý Chiêu Đức rất hăng hái xông xáo. Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ và một đám đồng liêu đều bị hạ ngục, tuy rằng y có làm ra chút hành động thỏ chết cáo bi thương nhưng cũng bởi như vậy mà uy vọng cũng như địa vị của y ngày càng trở lên to lớn. Hiện giờ phóng mắt nhìn ra toàn thiên hạ, ngoại trừ Nữ đế ra thì y chính là người đứng đầu.



Lý Chiêu Đức bẩm báo với Nữ hoàng vài việc chính sự trọng yếu mà y tự quyết định thuận theo ý thiên tử, đồng thời cũng xin ý chỉ của bà ta về một số chuyện. Võ Tắc Thiên cũng châm chước một phen, đồng ý phần lớn mọi việc. Lý Chiêu Đức lại đề cử phong tướng cho Tô Vị Đạo, Võ Tắc Thiên cũng vui vẻ đồng ý.



Triều đình xảy ra một loạt những biến cố, đối với nhi tử, chất tử thậm chí với cả phần lớn các đại thần, khiến cho chuyện nào Võ Tắc Thiên cũng có sự cảnh giác. Nhưng ngược lại bà ta tin tưởng Lý Chiêu Đức hết mực. Trong mắt nàng, người này hiện giờ chính là một vị trung thần tận tâm tận lực nhất triều đình, bởi vậy thánh ân đối với hắn không ai có thể so bì nổi.



Sau khi Lý Chiêu Đức bẩm báo sự tình một lượt, Võ Tắc Thiên mới hỏi hắn về việc chuẩn bị xuất binh bốn trấn An Tây. Gần đây trong triều phong ba nổi lên liên tục nhưng bà ta chưa lúc nào quên đi chuyện này.



Lý Chiêu Đức liền tâu lên tình hình quân giới, lương thảo binh mã và các phương diện chuẩn bị khác. Lúc này đột nhiên Nội thị Chiết Trúc bước thật khẽ vào trong đại điện, vừa thấy Tể Tướng đang tấu sự liền đứng đợi ở phía sau.



Võ Tắc Thiên đã nhìn thấy hắn đi vào nhưng chưa truyền gọi, vẫn hỏi han tỉ mỉ Lý Chiêu Đức mọi chuyện, sau đó mới vui vẻ nói:



- Có Chiêu Đức làm cánh tay cho trẫm, từ nay về sau trẫm có thể yên tâm rồi…



Lý Chiêu Đức hạ thấp người nói:



- Thần chỉ sợ phụ sự tin tưởng của bệ hạ…



Trên vẻ mặt y không lộ ra một chút kiêu căng tự phụ nào cả.



Võ Tắc Thiên khẽ mìm cười, lúc này mới nhìn về phía Chiết Trúc tùy ý hỏi:



- Có chuyện gì?



Chiết Trúc liền khom người, từ trong tay áo lấy ra một vật, đoạn cung kính nói:



- Bệ hạ! Thần có một phong thư tố cáo của Lý Hữu Đồng, thỉnh bệ hạ ngự lãm.