Say Mộng Giang Sơn

Chương 467 : Quy tắc

Ngày đăng: 20:53 18/04/20


Ba người nghe vậy, thoáng lộ vẻ do dự. Võ Tắc Thiên để ý thấy, không khỏi thầm nảy sinh ngờ vực.



Tịnh Quang lão ni hơi lưỡng lự, miễn cưỡng trả lời:



- A di đà phật, bệ hạ đã có chỉ, thế thì bần ni sẽ gắng gượng mà làm, thể hiện vài đường trước mặt bệ hạ. Chút tài mọn, làm trò hề cho thiên hạ.



Tịnh Quang lão ni nhìn về phía Võ Tắc Thiên, nói:



- Chén rượu trước mặt bệ hạ, có thể ban cho bần ni được không?



Võ Tắc Thiên thấy bà ta chịu thi triển pháp thuật, vẻ mặt liền dịu lại, cười nói:



- Dĩ nhiên là được. Sư thái là người xuất gia mà cũng uống rượu sao?



Tịnh Quang lão ni thản nhiên nói:



- Bần ni lúc bình thường, mỗi ngày chỉ ăn một hạt gạo, một hạt vừng, quá ngọ thì không ăn nữa.



Nói rồi, bà ta liền lấy chén rượu trước mặt Võ Tắc Thiên, đặt trước mặt mình, nhìn vào bên trong, mỉm cười nói:



- Mời bệ hạ nhìn xem!



Bà ta khẽ phất tay một cái, ống tay áo lướt qua, chiếc ly đựng đầy rượu nếp đó liền không còn giọt nào, hoàn toàn trống rỗng. Võ Tắc Thiên bất ngờ mở to hai mắt, nhưng thấy lão ni cô không rút tay về, cũng không động đậy, hai tay vẫn trống rỗng như cũ, xòe ra đặt tại đó.



Lão ni cô khẽ mỉm cười, tay phải nắm lại, đưa lên không trung, nói với Võ Tắc Thiên:



- Bệ hạ xem lại trong này đi!



Lão ni cô xòe năm ngón tay, một vầng hào quang đột nhiên bay ra khỏi lòng bàn tay. Vầng hào quang bay ra ngoài điện, bỗng hóa thành một đóa tuyết liên sáng long lanh, chậm rãi xoay tròn trong không trung, cùng với những bông tuyết trên khắp bầu trời chậm rãi rơi xuống.



Võ Tắc Thiên tận mắt trông thấy điều kì diệu như thế, không kiềm được trợn mắt há hốc mồm. Bà kinh ngạc hồi lâu, rồi như mới tỉnh mộng nói với Thượng Quan Uyển Nhi:



- Nhanh nhanh, nhanh đi lấy đoá tuyết liên đó về đây cho trẫm xem thử!



Thượng Quan Uyển Nhi vâng dạ, vừa định cất bước, lão ni cô đã chắp tay mỉm cười nói:



- Ha ha, tuyết liên hoa, dĩ nhiên là dùng tinh hoa của tuyết mà ngưng tụ thành, lúc này đã biến lại thành tuyết, quay về với đất trời, bệ hạ còn muốn đi đâu tìm nó đây. Hành động này của bần ni, cứ coi như là. . . mượn hoa hiến phật đi!



Võ Tắc Thiên quay sang người tự xưng là Phật Di Lặc chuyển thế, vừa nghe thấy bốn chữ "mượn hoa hiến phật", không khỏi mặt rồng hớn hở, bà vừa định tán dương vài câu thì lão ni cô đột nhiên ho khan hai tiếng, ép tay trước ngực, nhíu mày, lộ ra chút vẻ thống khổ. Võ Tắc Thiên vội nói:




Dương Phàm nhướng mày, nói:



- Thế là thế nào?



Triệu Du nói:



- Đệ còn không hiểu sao? Đây là ăn cây táo rào cây sung. Tựa như lục lâm trên đường, hai người tranh nhau một ngọn núi đến một mất một còn, thủ đoạn gì cũng có thể dùng.



- Nhưng nếu trong đó có một người đem tình hình của sơn trại đối phương báo cho quan phủ, mượn lực lượng của quan phủ để tấn công đối thủ. Thế thì hắn xong đời rồi, hắn sẽ trở thành kẻ tử thù của toàn bộ giới lục lâm!



- Nếu như bọn ta mượn sức triều đình để đối phó với Hiển Tông, bọn ta sẽ mất đi gốc rễ tồn tại của mình. . . trước nhất là phải tự chống chọi với các danh gia vọng tộc, trở thành kẻ tử thù của bọn họ. Đến lúc đó, bọn ta quả thật là bị người người đòi đánh, tự chuốc lấy diệt vong.



Dương Phàm nghĩ ngợi một chút rồi nói:



- Theo đệ được biết, Thẩm Mộc tuyệt đối không phải là dạng người cố chấp không đổi, không phải là đã có một vài biện pháp rồi sao?



Trong mắt Triệu Du hơi lộ ra ý cười:



- Tam thúc nói, bọn ta có thể đem tin tình báo biết được về Hiển Tông nói với đệ, nhưng đệ tuyệt đối không được để người ta nhận ra là bọn ta bán đứng bọn họ. Hơn nữa, đệ cũng không thể xuất đầu lộ diện, không thể động thủ, vì lần trước đệ đến Tây Vực, đã quá gần gũi với tam thúc của ta. Đệ mà động thủ, bọn ta liền bị tình nghi.



Dương Phàm nhíu mày, không vui nói:



- Động thủ thì không thể trực tiếp nhắm vào, khiến bọn họ phát hiện ra các huynh đã tiết lộ tin tức. Đệ lại không thể lộ diện, không thể động thủ, thế thì phải làm sao mới được?



Triệu Du áy náy nói:



- Ta cũng không biết, vì vậy ta mới hỏi đệ, có phải thật sự muốn biết hay không? Giữa Tam pháp tư các đệ muốn phân tranh cao thấp, tại sao lại phải hao tâm tổn huyết lợi dụng một vụ án để đả kích uy tín và danh dự của đối phương, mà không đi đâu đó thuê mướn một bọn sơn tặc thổ phỉ trực tiếp đến tấn công Đại Lý tự hay Ngự Sử đài, giết sạch hết bọn họ?



- Còn không phải là vì trên Tam pháp tư còn có người phán xét tối cao sao? Trong khuôn khổ, các đệ đấu thế nào là bản lĩnh của các đệ, nhảy ra khỏi khuôn khổ mà đấu thì biến thành một con sâu làm rầu nồi canh. Vị nữ hoàng đế cao cao tại thượng kia sẽ không chút do dự giết sạch các đệ, duy trì khuôn khổ ổn định của bà ta. Bọn ta cũng giống vậy, nỗi khổ trong lòng này, xin hãy hiểu cho.



Dương Phàm nghĩ ngợi một hồi rồi chậm rãi nói:



- Đệ hiểu rồi, thế này đi, nếu đệ không thể dựa theo yêu cầu của huynh mà nghĩ ra được phương thức vẹn cả đôi đường, đệ sẽ không sử dụng tin tình báo mà huynh đã cung cấp cho đệ, huynh thấy thế nào?



Triệu Du trầm giọng nói:



- Đệ chắc chắn chứ.