Say Mộng Giang Sơn
Chương 468 : Cuộc sống hạnh phúc của Dương Phàm
Ngày đăng: 20:53 18/04/20
Dương Phàm chậm rãi mà kiên quyết gật đầu :
- Đệ đảm bảo!
Triệu Du hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Được! Xin Nhị Lang hãy nhớ kỹ lời ta đã nói. Nếu đệ làm không được, thế thì, bọn ta sẽ trở thành kẻ địch đưa đệ vào chỗ chết.
Dương Phàm nói:
- Lấy thứ đó ra đây!
Triệu Du cười khổ một tiếng, lắc đầu đứng dậy. Y xoay người đi đến đầu giường đặt gần lò sưởi, xốc chiếc chăn và tấm chiếu trải giường lò trước mặt Dương Phàm lên, mở một cánh cửa ngầm, bên trong lộ ra một cái tủ bí mật đúc bằng sắt màu đen nhánh. Triệu Du mò trong người lấy ra một chiếc chìa khóa, loay hoay cả buổi mới mở được cái tủ bí mật, lấy ra từ bên trong ba tờ giấy mỏng dính.
Triệu Du cầm ba tờ giấy đó trở về bên kỷ án, nhẹ nhàng đặt lên bàn, vuốt ve bề mặt tờ giấy, bình tĩnh nhìn ngó hồi lâu, rồi mới từ từ đẩy về phía Dương Phàm.
Dương Phàm thò tay lấy ba mảnh giấy đó. Triệu Du nói:
- Đệ hãy xem ngay tại đây, sau khi nhớ kỹ, ta sẽ thiêu hủy nó.
Nửa canh giờ sau, Dương Phàm lặng lẽ rời khỏi chỗ Triệu Du.
Triệu Du không ra tiễn, y vẫn ngồi xổm bên kỷ án, nhìn chằm chằm vào lò sưởi trước mặt. Ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc lò sưởi phản chiếu lên khuôn mặt của y tạo cảm giác âm tình bất định.
Mảnh giấy trong lò đã bị cháy sạch, tàn tro nửa đen nửa đỏ, bị hơi nóng của than cháy xông vào, tàn tro giống như một đám lá cây cuộn lại bay ra từ lò sưởi, lượn vài vòng trong không trung, còn chưa rơi xuống đất đã bị vỡ vụn. . .
Uyển Nhi khẽ vỗ ngực, tựa như hơi thở đã được đả thông trở lại, lập tức tiếp lời Dương Phàm nói:
- Lang quân đúng là nên vui. Hai người đã khó khăn đến nhường nào mới có thể có được như ngày hôm nay. Thuở nhỏ quen biết, ngầm định chung thân, sau khi trưởng thành lại giáp mặt mà không nhận ra nhau. Còn nhớ lúc hai người mới thành thân, vẫn chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Cuối cùng phải giống như bây giờ, thế mới ngọt ngào. Có thể yêu nhau, có thể gần nhau, đó chính là những ngày vui sướng nhất. Còn như thiếp, thỉnh thoảng mới được xuất cung.
Giọng điệu Uyển Nhi tựa hồ có chút u oán, Dương Phàm nhất thời cũng không biết nên nói gì, khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng cầm lấy. Uyển Nhi nhoẻn miệng cười nói:
- Cũng chẳng sao, chỉ là nhìn thấy Tiểu Man muội muội, lòng đầy cảm xúc. Kì thực, thiếp thỏa mãn rồi, tuy là kim phong ngọc lộ gặp nhau trong thoáng chốc, cũng còn hơn lúc ở trong cung, chàng và thiếp tuy sớm chiều ở cùng nhau, ngày ngày gặp mặt, nhưng lại chẳng thể gần gũi nhau trong chốc lát.
Dương Phàm cảm khái nói:
- Đúng thế!
Ở bên cạnh, A Nô cô nương nghe thấy, đột nhiên bưng ly rượu lên, "ừng ực" uống một hơi cạn sạch. Đây lại là rượu Kiếm Nam Thiêu Xuân, một ly này chí ít cũng phải hơn nửa lít. A Nô đặt ly rượu xuống, không những hai gò má lập tức đỏ ửng, mà ngay cả mắt cũng hơi đỏ lên.
Dương Phàm vừa xoay đầu lại, trông thấy dáng vẻ say rượu đáng yêu của nàng, không khỏi giật nảy người:
- A Nô, sao lại thích uống rượu thế này, có vui cũng không thể uống nhiều như thế chứ. Nào nào nào, ăn nhiều rau, ăn nhiều thịt, uống ít rượu thôi.
Dương Phàm lời còn chưa dứt, Uyển Nhi đã gắp liên tiếp mấy đũa thịt dê Đồng Châu mỏng dính cho vào bát của A Nô. Tiểu Man thì lại dịu dàng giúp nàng rót đầy rượu, ngọt ngào nói:
- Rượu có đây, uống chầm chậm thôi!
Dương Phàm gắp một miếng thịt dê mỏng nhúng vào nồi, rồi chấm chút nước tương tỏi băm cho vào miệng. Thịt dê vừa vào miệng đã tan ra, thơm ngon vô cùng. Lại uống thêm một ngụm rượu nho đỏ như máu, nhìn ba đại mỹ nhân thiên kiều bá mị yêu thương lẫn nhau như thế, Dương Phàm trong lòng rất phấn khởi:
- Tình hình Dương gia thật tốt!