Say Mộng Giang Sơn
Chương 4731 : Bão tố tranh mua (1)
Ngày đăng: 20:53 18/04/20
Hôm nay, quầy hàng nổi tiếng nhất chợ Nam là hàng thịt.
Tuy người chạy đến chợ tranh thịt phần lớn là nhà bình thường, nhưng cũng đều là người biết tin trước. Người nhà quyền quý luôn có gia đinh quản sự, người hầu tùy tùng, những người này ở bên cạnh chủ nhân cũng rất được yêu quý, ai cũng có tam thân lục cố, nên chủ nhà vừa nhận được tin, bọn họ cũng biết tin.
Bởi vậy, nhà những người này là những người đầu tiên đến chợ, đợi chợ mở cửa. Ba chợ ở Bắc, Tây, Nam vừa mở đã có vô số dân chúng chen nhau vào. Rất nhiều người bán hàng ngạc nhiên phát hiện, phần lớn người xông vào chợ đều lao về phía cửa hàng thịt.
Rất nhanh, người biết sau cũng vào chợ. Sau đó, những người không biết tin, đến chợ cũng chỉ định mua những thứ khác cũng nghe được tin tức do khách nhân đã mua được thịt ra về kích động kể lại, cũng bỏ lại hết thảy, gia nhập vào đội ngũ tranh mua thịt.
Trước cửa hàng bán đồ trang sức, châu báu ngọc khí vốn đã ít người, lúc này hoàn toàn có thể giăng lưới bắt chim. Hàng ăn vặt chỉ tròn mắt há miệng nhìn người ta tranh trứng tranh thịt, lại cúi đầu nhìn đồ ăn ngon đẹp của mình, không rõ vì sao bọn họ lại bỏ hết đồ ăn ngon lành ở đây, đều chém giết vì mấy con vịt sống mấy miếng thịt tươi.
Người Hồ từ Tây Vực tới, trên vai đắp một tấm vải bố trắng, mới ban đầu còn đang thao thao bất tuyệt khoe mình dệt vải thế nào, lúc này đã sớm ỉu xìu dựa vào khung cửa, đôi mắt lam đảo tới đảo lui, nghĩ bụng nếu dân chúng Đại Đường thích ăn thịt đến thế, lần sau có khi mang thêm dê đến. Rõ ràng thịt này còn bán chạy hơn cả vải vóc.
Trong phường, tranh cướp đã phát điên. Chỉ cần có một tí thịt, trước quầy hàng lập tức chen chúc đầu người đen sì, mua như không cần tiền. Hàng bán gà sống vịt sống thịt chó thịt dê, vì đều là vật còn sống nên hàng hóa cũng không chuẩn bị nhiều lắm. Cho dù như thế, ngày thường cũng chẳng bán hết hàng được, vì dân chúng ở đây còn xa mới tới mức mỗi ngày đều có thịt ăn.
Còn lại chính là cửa hàng bán thịt ăn, tiểu nhị luống cuống bọc thịt bán thịt, chỉ nhìn con dao sắc nhọn trong tay mình cắt thịt, gói thịt, đầu không ngẩng mắt không liếc, tiền do khách tự bỏ vào cái sọt bên cạnh bàn thịt, để cho, bao nhiêu cũng mặc kệ.
Người chen chúc đằng sau kiễng chân nhìn thấy bàn thịt càng lúc càng ít, gấp đến không nhịn được, quát lớn:
- Ta trả tiền rồi!
Ném tiền vào cái giỏ, lại hô to:
- Ta trả tiền hết trước rồi! Ta trả tiền hết trước rồi! Mau cắt thịt cho ta!
Chưởng quầy bán thịt bắt tay đứng sau lưng tiểu nhị, ngẩn người nhìn cảnh buôn bán bạo phát này, nghe tiếng tiền rơi vào sọt đinh đang, nhìn chồng tiền càng lúc càng cao, trên mặt không hiện chút vui vẻ nào.
Đây là lần cuối cùng! Hôm nay bán xong, ngày mai biết buôn bán gì đây? Ngày hôm nay có kiếm được nhiều hơn đi nữa thì cũng không thể nuôi sống gia đình cả đời.
Mắt thấy trời đã ngả dần về chiều, nhập thêm thịt sỉ về bán cũng không kịp nữa, hơn nữa trong tiệm cũng giảm bớt nhân sự đi nhập hàng, chỉ có vài tiểu nhị đang loanh quanh chạy qua chạy lại, đâu có ai rảnh rỗi đi nhập hàng.
- Sở đại ca, Kiều ca!
Dương Phàm lập tức hô to một tiếng, Sở Cuồng Ca và Mã Kiều ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy hắn, mừng rỡ chạy tới, Sở Cuồng Ca vui vẻ nói:
- Nhị Lang, sao ngươi lại ở đây?
Dương Phàm đáp:
- Sở đại ca, Kiều ca, hai người vào thành thế nào?
Hai người chào một tiếng, Mã Kiều nói:
- Hà! Ta nghe lời nhắn từ người nhà, vội vàng xin nghỉ vội quay về. Không nghĩ tới vừa vào thành đã nghe thấy “Cấm đồ lệnh” của triều đình. Vì thế ngay cả nhà cũng chưa ghé, chạy đến chợ Nam mua thịt. Cuối cùng vẫn chậm một bước.
Dương Phàm cả kinh, vội vàng hỏi:
- Nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì sao?
Mã Kiều vừa nghe hắn hỏi, mặt mày hớn hở hẳn lên, cười không khép miệng đáp:
- Đương nhiên là hỷ sự. Ha ha, chị dâu ngươi có bầu rồi.
- Thật sao?
Dương Phàm vừa mừng vừa sợ, vội vàng chắp tay chia vui với hắn:
- Ha ha, chúc mừng chúc mừng, Kiều ca cũng sắp làm cha rồi.
Mã Kiều khoát tay, cố ý làm ra bộ dáng không quan trọng, nhưng cái miệng kéo lên tận lỗ tai thì không thể giấu được:
- Không so được với ngươi. Không so được với ngươi. Ta còn lớn hơn ngươi vài tuổi kia, không nghĩ tới chuyện này lại đi sau ngươi. Hắc! Chờ con ta sinh ra, sẽ cưới con ngươi làm con dâu.