Say Mộng Giang Sơn

Chương 4732 : Bão tố tranh mua (2)

Ngày đăng: 20:53 18/04/20


Dương Phàm cười nói:

- Ngươi xác định con đầu lòng nhất định là con trai sao? Nói không chừng sẽ là một nha đầu đó. Sinh ra nha đầu cũng tốt, nếu bộ dáng xinh đẹp như Diện Phiến Nhi tỷ, tương lại cứ đến nhà ta, làm con dâu của ta là được. Nếu giống ngươi…



Mã Kiều trợn mắt nói:

- Sao?



Dương Phàm thở dài nói:

- Ta cũng sẽ cố mà nhận nó làm con gái nuôi, tương lai cũng chuẩn bị đồ cưới cho nó. Cũng không thể ủy khuất đứa con chưa ra đời của ta. Nếu không nương tử của ta cũng không đáp ứng đâu.



Mã Kiều nhổ một bãi nước bọt:

- Phì phì phì! Nếu ta sinh con gái, đương nhiên sẽ xinh đẹp như mẹ nó. Còn ngươi đó, tại sao con ngươi sinh ra lại là con trai, con ta lại là con gái? Có lẽ đứa con này của ngươi là một đứa con gái, tương lai sẽ phải làm con dâu của ta.



Dương Phàm dương dương đắc ý vênh mặt lên:

- Hôm qua ta đã gọi Khương đại y sĩ tới nhà, kê đơn thuốc an thai cho đệ muội ngươi, Khương đại y sĩ bắt mạch cho đệ muội ngươi. Khương y sĩ người ta nói, theo như mạch tượng mà thấy, y có ít nhất tám phần nắm chắc là một đứa bé trai.



Mã Kiều và Sở Cuồng Ca nghe xong vội vàng chúc mừng hắn, ba người hi hi ha ha vài câu, Dương Phàm lại hỏi:

- Sở đại ca, ngươi đang ở Kim Ngô Vệ, Kiều ca nhi đang ở trong Long Võ vệ. Hai vệ này đều trú doanh trong thành Lạc Dương, một đông một tây, cách xa như vậy, sao hai người lại đi cùng nhau?



Sở Cuồng Ca nghe xong, nét mặt già nua không ngờ lại đỏ lên, mơ hồ thêm vài phần xấu hổ, Dương Phàm không khỏi lấy làm kỳ lạ.



Mã Kiều cười nói:

- Nhị Lang, ngươi có điều không biết. Tiểu Đông cô nương chúng ta vô cùng vừa mắt với Sở đại ca. Hiện giờ Sở đại ca đã đi cầu bà mối, mời Hoa đại nương trong nhà, Hoa đại nương đang chuẩn bị đầu xuân sẽ tổ chức hôn sự cho bọn họ.



Dương Phàm nghe xong mừng rỡ, cười nói:

- Tốt tốt! Ta và Kiều ca nhi cũng sắp sinh con rồi. Sở đại ca bây giờ cũng sắp thành gia lập nghiệp, thật sự là tam hỷ lâm môn. Sở đại ca, huynh sai rồi đó. Chuyện vui thế này, sao Sở huynh không nói với ta lời nào!



Sở Cuồng Ca cười nói:


Cứ như vậy, cả thiên hạ lấy lương thực làm chủ, giá lương thực tăng cao, giá thực phẩm tăng cao, dân chúng sẽ sống không nổi. Các quan thân quyền quý cũng không có thịt ăn, ngay cả thịt cũng không được ăn thì bọn họ làm quan làm gì, kiếm tiền làm gì? Ngươi chờ xem, không bao lâu nữa, cái lệnh này chỉ còn trên danh nghĩa.



Dương Phàm thở dài nói:

- Có điều, trước khi triều đình bỏ chính lệnh này, muốn công khai mua thịt là không thể, đương nhiên công khai ăn thịt cũng là không thể, giá thịt tất nhiên sẽ tăng cao. Một ít dân chúng trước kia năm ngày ba bận còn có thể ăn một chút thịt, giờ thì sợ là nửa năm một năm cũng không mua nổi chút thịt.



Nghe hắn nói vậy, Mã Kiều và Sở Cuồng Ca cũng hiểu ra. Sở Cuồng Ca thở dài nói:

- Các nhà quyền quý cho dù cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhưng chung quy cũng không lớn. Xui xẻo nhất vẫn là dân chúng. Người nhà giàu thì có lẽ trong một thời gian không được ăn thịt, còn tiểu dân có thể ngay cả cơm cũng không có mà ăn nữa.



- Đúng vậy!



Dương Phàm cũng thất vọng thở dài một cái, nói:

- Sở đại ca, huynh không cần lo lắng. Thịt cá khi huynh thành thân để ta phụ trách. Hôm nay ta vốn muốn đến gặp Tiết sư, lát nữa cũng phải đi. Ha ha, mỗi lần gặp Tiết sư ta đều có chuyện lớn muốn nhờ vả. Nhưng lần này đến nhà, chỉ sợ ông tuyệt đối sẽ không nghĩ ra ta cầu ông cái gì.



Sắc mặt Sở Cuồng Ca và Mã Kiều đều không hiểu. Thì đó, khi tất cả người trong thiên hạ đều vì Hoàng đế tin Phật mà không có thịt ăn, hắn lại đến chùa nhờ một Đại hòa thượng giúp hắn kiếm thịt ăn. Chuyện này nghe thực sự hơi hoang đường và buồn cười, nhưng nghĩ đến sự ảnh hưởng của chuyện này, bọn họ cũng không cười nổi.



Mã Kiều tức giận nói:

- Trong phường của ta cũng gặp vài lão nhân gia ăn chay tin Phật, nhưng bọn họ muốn làm tiên thành Phật thì cũng mặc, muốn trường sinh bất lão thì cũng kệ, đó là chuyện của bà ta. Giờ Hoàng đế muốn thành Phật, lại khiến cho dân chúng chúng ta không có nổi một ngày ăn uống tử tế. Cái này gọi là gì?



Dương Phàm nói:

- Hoàng đế làm Hoàng đế, là vì chuyện của Hoàng đế chính là chuyện của người trong thiên hạ. Có mọt vị Hoàng đế tốt mới có ngày lành!



Dương Phàm giải thích khá nhiều, Sở Cuồng Ca và Mã Kiều cũng gật gật đầu. Vậy là đủ. Bọn họ không biết đọc chữ to, nhưng không biết chữ cũng không có nghĩa là không hiểu đạo lý. Chờ bọn họ hiểu được đạo lý trong đó, tương lai sẽ trở thành chiến hữu cùng chung chí hướng với mình.



Bọn họ là quan quân cấm quân, giờ đã bắt đầu cầm binh, tương lai còn có thể suất lĩnh nhiều binh lính nữa. Lần này Dương Phàm cố ý dẫn đường, cũng không phải muốn lợi dụng bọn họ, chỉ là không mong muốn tới một ngày, vì niềm tin bất đồng mà phân ly mỗi người mỗi ngả, thậm chí là xung đột vũ trang, trở thành đối thủ một mất một còn.