Say Mộng Giang Sơn

Chương 4942 : Cùng khanh đoạn tuyệt quan hệ (2)

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Nét mặt của Dương Phàm trở nên lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh xuống:

- Được! Hôm nay thần đến chính là muốn thông báo với điện hạ một tiếng, xin điện hạ vào đêm nay hãy chuẩn bị chu đáo, ngày mai chúng ta phải khởi hành từ rất sớm, điện hạ thân thể ngọc ngà, sẽ không chịu nổi sự xóc nảy của đường xá, chỉ có điều việc hộ tống phải do Dương mỗ sắp xếp, trên đường đi ắt không thể tránh khỏi cực khổ, tốt nhất là công chúa nên chuẩn bị thật đơn giản gọn nhẹ!



Dương Phàm quay lưng đi, một tay vung lên màn kiệu, đầu cũng không ngoái lại, nói:

- Tốt nhất công chúa nên đem ít vật dụng lại, đi xa hơn được một đoạn đường, thì càng cứu sống được nhìu mạng người! Trên trời có đức hiếu sinh, điện hạ xin người…cũng tích chút đức đi ạ!



Dương Phàm lạnh lùng nói rồi sau đó nghênh ngang mà đi, giọng nói của y lạnh lùng đến cả một tia tình cảm cũng không có, đến cả sự phẫn nộ cũng không chẳng thể nào cảm nhận được một phần, trận phẫn nộ này so với trước càng lạnh lùng khiến Thái Bình công chúa hết sức sợ hãi, bởi vì hắn càng ít phẫn nộ chứng tỏ hắn còn để ý đến nàng, nhưng bây giờ hắn bình tĩnh mà lạnh lùng đến như vậy, chỉ có thể chứng minh rằng giờ đây trong thân tâm của hắn đã không bao giờ còn có chỗ cho nàng nữa.



Những lời trò chuyện ở trong thùng xe đã truyền đến phía trước hết sức rõ ràng, phía trên chỗ ngồi ở phía trước của xe, Hứa Hậu Đức đã lẵng lặng ngồi ở đó, dường như chẳng nghe được câu nào, có một số chuyện thật sự không nên để hắn nghe được. Tiểu nha đầu Bạch y ngồi ở bên cạnh, ngoái đầu lại, dường như muốn hỏi hắn câu gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, tiểu nha đầu đã rất thông minh ngậm câm cái miệng lại.



Một tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa phi rất nhanh, Dương Phàm nghênh ngang mà đi.



Thái Bình công chúa ngồi ở bên trong thùng xe, lắng nghe tiếng vó ngựa, hai hàng lệ nóng liên tục chảy xuống.



***



Đêm đã khuya, bên trong Dương phủ vẫn còn đang bận rộn.


Dương Phàm nắm lấy tay nàng, khẽ cười và nói:

- Khi đến Trường An, muội hãy ngoan ngoãn chờ đợi, chỉ còn 4 tháng nữa là sẽ đến ngày muội sinh, ta nhất định sẽ đuổi kịp để về đến bên cạnh muội trước khi bảo bối của chúng ta ra đời.



Vừa nhắc đến đứa con, tâm trạng của Tiểu Man bỗng dưng tốt hẳn lên, nàng gật đầu một cách ôn tồn, sà vào lòng của lang quân, kể cả đuôi lông mày hay khóe mắt đều thể hiện sự ngọt ngào mà dịu dàng trong nụ cười của nàng.



Lúc này, bên ngoài cửa Đào Mai khẽ cất tiếng gọi:

- A Lang, gia đình của chúng ta có khách đến chơi khuya, hiện đang ngồi chờ ở ngoài sảnh.



- Cái gì?



Dương Phàm vừa nghe xong liền cảm thấy hết sức kỳ lạ, giờ này đã cấm đi lại vào ban đêm rồi, còn có ai có thể đến thăm được nữa kia chứ?



Dương Phàm vội vàng đi đến tiền sảnh, chỉ thấy có một người đang ngồi ở trên sảnh, vừa thấy Dương Phàm tiến lại thì liền đứng dậy ngay lập tức. Giữa sảnh ánh nến cháy sáng ngời, nét mặt của người nọ hiện ra vô cùng rõ ràng, Dương Phàm vừa thấy bộ dạng phong thái của người đó liền vô cùng bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Là ngươi!