Say Mộng Giang Sơn
Chương 495 : Đi về phía tây ngắm thành Trường An
Ngày đăng: 20:54 18/04/20
Dương Phàm không nhớ rõ tên của y, nhưng lại biết được phận của y, tên này chính là tên phu xe của Thái Bình công chúa, Dương Phàm đã gặp qua y không chỉ một lần. Thì ra là y, tên này vẫn có thể đến phủ thăm hỏi ngay sau giờ cấm như vậy thì cũng chẳng còn gì phải ngạc nhiên nữa, chỉ cần là quy tắc thì nhất định sẽ phải có kẻ không tuân thủ, một tấm thẻ bài của phủ công chúa, những kẻ như tuần phố Kim Ngô và tuần phường Võ Hầu tuyệt đối không dám mạo phạm.
- Liệu lang trung có tiện ra ngoài để nói chuyện hay không?
Hứa Hậu Đức nói với Dương Phàm một câu, không đợi y đáp trả, liền đi ra phía bên ngoài sảnh.
Dương Phàm ở sau hắn, đi về phía một cái cây lớn của khu vườn, hỏi rằng:
- Điện hạ phái ngươi đến sao?
Hứa Hậu Đức không trả lời, mà xoay mình trở lại, tung một đòn thật mạnh.
Xem ra Hứa Hậu Đức này còn là một tay giỏi võ, quả đấm như mang theo sức gió, gào thét mà tiến tới, nhưng đáng tiếc Dương Phàm ở trước mặt y không cần nhìn, chân phải nhanh chóng bước lên khỏi mặt đất một chút, thân mình ngửa ra sau, quả đấm chệch đi một li, trượt ngang qua khỏi chóp mũi của hắn. Hứa Hậu Đức đạp bước tiến lên, khuỷu tay cong lại đánh tới yết hầu của Dương Phàm.
Hai tay Dương Phàm vung ra cùng lúc, vừa giữ vừa vặn, vung ngay ra hướng bên ngoài, Hứa Hậu Đức liền đứng không vững, thân mình quay vòng vòng, ngã nhào một phát xuống mặt đất.
Mạc Huyền Phi và vài gia đinh đang đứng đợi ở trong sân, vừa nhìn thấy người khách đang động tay động chân với chủ nhân của mình, lập tức phóng như bay đến. Dương Phàm quát:
- Lui xuống!
Rồi cùng lúc tiến lên trước một bước, giọng trầm xuống nói với Hứa Hậu Đức:
- Cũng là điện hạ chỉ bảo ngươi làm sao?
Hứa Hậu Đứa thấy mình ra tay đánh lén cũng không phải là đối thủ của hắn, giờ hắn đã có phòng bị thì lại càng không có khả năng đánh thắng được hắn, liền không tiếp tục thử sức nữa. Y bò dậy, trừng mắt với Dương Phàm, hung hãng nói:
A Nô có chút buồn bã vì không thể cùng Dương Phàm xuôi nam, nhưng nàng cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để bốc đồng. Thậm chí nàng còn đoán được rằng, lần sắp đặt này của Dương Phàm là vì muốn thúc đẩy cho quan hệ giữa nàng và Tiểu Man ngày càng thân mật, so với an bình và hạnh phúc lâu dài, thì phút chia cắt ngắn ngủi đương nhiên là đáng giá.
Đội xe của công chúa Thái Bình cách trấn Thiết Môn một đoạn, bởi vì trời đã trở khuya, hơn nữa trong trạm dừng chân ở tiểu trấn chưa chắc đã có lều trại thoải mái thích hợp giành riêng cho công chúa, cho nên đội ngũ hạ trại dưới một chân núi thấp.
Ở đây sẽ không thể gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, nếu như có dăm vài kẻ cướp đuôi mù hại dân hại nước thì cũng hoàn toàn không thể gây nên bất kỳ nguy hiểm gì, thế nhưng Mã Kiều vẫn theo quy định sắp xếp bài trí cẩn thận.
Đoàn xe ngựa của Thái Bình công chúa cùng với tất cả tùy tùng đều được bố trí ở trung tâm của đại doanh, người còn lại ở bên ngoài là doanh trướng của ba vị khâm sai Dương Phàm, Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ, mỗi người họ đều có cận thân thị vệ và tùy tùng hộ tống, ở tận ngoài cùng mới là nơi giành cho lều trại của quan binh của Long Võ Vệ đóng quân.
Trong ngoài doanh trại đều đào kênh thoát nước đồng thời thông hẳn với con sông dưới chân núi để ngăn ngừa mưa lũ xãy ra vào ban đêm, khắp nơi chung quanh và cả trên ngọn núi đều dựng trạm canh gác tạm thời, Long Kỵ Vệ cũng là kỵ binh, lại tiếp tục bố trí cho người dắt ngựa ra bờ sông uống nước, ăn cỏ, rồi mới cho ăn chút muối bã đậu.
Trong doanh trại đã đào vài chục cái bếp ở dưới đầu gió để nấu nướng thức ăn. Công chúa là quý nhân, luôn có giai nhân hầu hạ, không thể ăn những loại thức ăn thô ráp ở đây, nhưng lại không cần bọn họ phải lo lắng.
Ngu Hầu đanh mặt lại, cầm lấy đao đi dò xét trong doanh trại một cách cẩn thận, kiểm tra cảnh giới, đồn quân, cọc cờ, số trống,v..v..xem tất cả đã được bố trí thỏa đáng hay chưa.
Cả hai huynh đệ lại gặp gỡ, cả hai đều có duyên gặp lại, Dương Phàm quả nhiên hơn xưa. Phường đinh lưu manh trong Phường Tu Văn ngày trước trải qua rèn luyện vài năm trong quân ngũ, đến giờ cũng đã trở thành tướng lĩnh một phương rồi.
Đời sống tình cảm của cả hai cũng như những tiết mục đặc sắc, chỉ có điều giờ đây Mã Kiều đã tu thành chính quả, một kẻ có đường tình bấp bênh như Dương Phàm, con đường phía trước còn dài, giờ càng không nhìn thấy được điểm dừng.
Ngày hôm nay Dương Phàm đều cố ý đảo qua đảo lại trước mặt Thái Bình công chúa, chỉ đáng tiếc, công chúa chẳng chút mảy may để ý đến hắn, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn dù chỉ bằng nửa con mắt.