Say Mộng Giang Sơn

Chương 496 : Ta chính là ta

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Ánh chiều tà như màu máu, một mảng màu đỏ sẫm.



Dương Phàm ngồi trên một tảng đá to, sau lưng chính là vầng mặt trời đỏ đã dần khuất về phía tây.



Gió đêm quật vào tóc hắn, sợi tóc bay múa một cách hỗn loạn trong gió, đúng như tâm sự của hắn trong lúc này.



Nhìn chiếc võng vàng bát đại đang tùy ý đung đưa bên ngoài lều của công chúa, nhưng chẳng hề thấy công chúa lộ diện, Dương Phàm không khỏi suy tư âm thầm thở dài, hắn có thể tưởng tượng rằng giờ này Thái Bình công chúa có thể đang đau lòng đến mức nào, có lẽ là lúc hắn quyết định đoạn tuyệt với nàng, lòng của nàng cũng đã tan nát rồi chăng?



Mã Kiều đang đi tuần tra giám sát ở trong ngoài doanh trại, lúc đi đến bên bờ sông, trông thấy binh lính đang cho ngựa ăn uống ở bên bờ sông, lại tiếp tục căn dặn bọn họ phải trông chừng đàn ngựa thật cẩn thận, chớ để cho đàn ngựa chạy vào trong ruộng ở bên kia sông để phá hoại lúa mạ của dân chúng, đến lúc đó quan địa phương bẩm báo vào kinh thành, không chừng lại ăn cả một trận gậy.



Cái giọng ồm ồm của gã đang hét lên mà chỉ bảo những kẻ dưới, xa xa bỗng có vài tên binh lính đang làm dấy động cả lên, ngay tức khắc liền trông thấy bụi cây rẽ ra, một con thỏ rừng đang hoảng sợ cắm đầu cắm cổ mà chạy, vừa đúng lại chạy hướng về phía của Mã Kiều.



Mã Kiều tay mắt lanh lẹ, bay một chân lên đá, con thỏ đang run rẩy kia liền bị gã đá trúng, con thỏ mập nặng chừng 6-7 cân kia bị đá lăn mấy vòng trên mặt đất liền đi đời nhà ma. Chỉ một cước của Mã Kiều đã khiến con thỏ đang còn sống lăn quay ra chết, Mã Kiều cười đắc chí, định xách con thỏ dương dương đắc ý đi khoe khoang với đám huynh đệ.



Những tên binh lính đã đuổi bắt tới nơinhìn thấy con thỏ đã bị cấp trên của bọn hắn mang đi, đành phải tự nhận xui xẻo, chán ngán cúi đầu mà bước đi, hy vọng lại có thể may mắn bắt tiếp được như lần này.



Mã Kiều xách con thỏ về đến doanh trại, trông thấy Dương Phàm tay ôm đầu gối đang ngồi thơ thẩn trên tảng đá, Mã Kiều liền đi vòng qua phía sau tảng đá, trèo lên trên tảng đá ngồi cạnh Dương Phàm, giơ giơ con thỏ ra, cười phì phì nói:

- Mới vừa bẫy được con thỏ hoang ở ngoài bờ ruộng, chốc nữa chúng ta mang nó đi nướng, rồi uống một bữa cho thật đã.



Lúc này thì trong quân ngũ vẫn chưa có lệnh nghiêm cấm việc uống rượu, mặc dù lấy cách trị quân nghiêm khắc của quân thần Lý Tĩnh, trong cuốn binh pháp mà chính tay ông ta soạn ra cũng chỉ có quy định không được say rượu mà đánh nhau, chứ không cấm uống rượu. Quân nhân uống rượu, tập tục từ xưa đến nay đã có sẵn, nếu muốn cấm uống rượu cũng là cả một quá trình dài đăng đẳng.



Năm đó cũng chính vì cấm rượu trước quân nhân mà Lã Bố thậm chí đã nhận phải một cuộc đảo chính hỗn loạn của quân nhân, đến nỗi chôn vùi cả tính mạng. Khi đến triều đại Nhà Tống, cũng chỉ có ở một thời khắc mấu chốt của chiến tranh, hai đội quân đối chọi một cách đẫm máu trên chiến trường, chủ soái mới có thể xem xét tình thế nhằm ra lệnh cấm rượu một cách kịp thời.



Hiện giờ Long Kỵ hộ vệ đưa công chúa đến Trường An, từ đầu đến cuối đều đi trên địa phận do triều đình cai quản, là nhiệm vụ được giao hết sức nhẹ nhàng, bởi thế mà Mã Kiều chẳng chút lo lắng.



- Uống rượu? Được thôi!



Một kẻ không bao giờ biết uống rượu là gì như Dương Phàm không biết như thế nào mà giờ lại cứ nghĩ nhất định phải uống một phen thật đã. Hắn nhìn Mã Kiều xách con thỏ trong tay, cau mày nói:

- Con thỏ này chỉ mới nặng có 6-7 lạng, sau khi lột da mổ bụng rồi lại nướng nó lên, cũng cẳng còn thịt là bao, làm sao có thể đủ cho hai ta dùng chứ. Đi nào, chúng ta đi lên núi tìm kiếm một chút xem sao, bắt vài con gà rừng về, đêm nay không say không về!
- Vâng!



Tên thị vệ kia lại do dự trong giây lát, rồi nói:

- Thuộc hạ cũng đã nói như vậy, thế nhưng Dương lang trung nói, nếu như sáng sớm mai hắn đến, e rằng đêm ngài ấy không thể chợp mắt được. Thuộc hạ thấy ngài ấy đã uống đến say mèm rồi, thế nên thần mới dám vào đây bẩm báo…



Tên thị vệ đợi trong chốc lát, không thấy bên trong có động tĩnh gì, liền lúng túng ho lên một tiếng, ngập ngừng nói:

- Thuộc hạ xin cáo lui!



- Khoan đã!



Đột nhiên Thái Bình công chúa cất lên một tiếng, xoay người ra, đôi ngực trắng hiện ra rõ rệt, nhũ hoa hồng xinh trên làn da trắng nõn, tô điểm một cách đẹp đẽ như hai nụ hoa xinh xắn bé nhỏ.



Chỉ có điều khi lệ sắc của nó lóe lên, liền bị một tấm khinh sam tựa như màng mây bọc lại, nữ phác thủ giương tay lấy một tấm bào choàng lên người của công chúa, nhẹ nhàng lui ra một bên.



Ánh mắt nữ phác thủ có chút cổ quái, cứ như có ý gì đó trách cứ đối với Thái Bình công chúa. Ánh mắt của Thái Bình công chúa đụng phải ánh mắt của ả, ả liền dịch chuyển ánh mắt ra hướng khác một cách nhanh chóng. Nàng cũng cảm thấy bản thân mình đã không có khí phách tranh giành, bị người ta làm tổn thương nghiêm trọng như vậy, chỉ cần nghe hắn nói một câu đêm nay sẽ không thể yên giấc, thế là nàng đã mềm lòng, liền ngậm ngừ cho nghênh đón người ta vào, mình dễ mềm lòng đến thế sao?...Nhưng …nhưng quả thật là mình đã mềm lòng rồi, biết phải làm gì khác đây chứ?



- Nhà ngươi….gọi hắn vào đi!



Thái Bình công chúa vừa sai bảo, nữ phác thủ ở bên cạnh kia cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ho khan lên một tiếng nói:

- Điện hạ, trời đã khuya, điện hạ không nên tiếp kiến ngoại thần. Cô nam quả nữ, e là…



Thái Bình công chúa cau mày liếc xéo một cái, thản nhiên nói:

- Về phần bổn cung còn thiếu lời đồn đại đàm tiếu nào nữa sao? Bổn cung sống như thế nào, đó là chuyện của bổn cung, đã có lần nào ta sợ hãi lời đồn đại của kẻ khác chưa, bổn cung đã trở nên sợ hãi lời người khác nói bổn cung là hạng phụ nữ như thế này như thế nọ từ khi nào kia chứ?



Nữ phác thủ thấy nàng giận dữ, cúi đầu vâng vâng dạ dạ, không dám nói thêm nửa lời.



Dường như Thái Bình công chúa cũng cảm thấy lời mình nói có hơi nặng lời, liền vỗ vỗ vào cánh tay của ả, dịu dàng nói:

- Ngươi tạm nghỉ ngơi đi, ta không sao, Thái Bình trước giờ không phải là hạng phụ nữ sống để xem sắc mặt của người khác, cũng càng không phải là kiểu phụ nữ sống để nghe những lời nói không ra sao của người khác, danh dự bị đặt điều là do con người, ta chính là ta.