Say Mộng Giang Sơn
Chương 517 : Hiệp trợ
Ngày đăng: 20:54 18/04/20
Xa xa, một con sông nước chảy cuồn cuộn, trên mặt nước sáng bạc có vài con chấm nhỏ, phải đứng ở bờ sông mới có thể thấy được rõ ràng, đó chính là mấy thuyền nhỏ đang đánh cá.
Người đánh cá trần trụi hai chân vững vàng đứng ở đầu thuyền, mười ngón chân theo thói quen mở ra, vững vàng bám chặt sàn tàu, người cầm lái ở đuôi thuyền cầm cây sào to bằng quả trứng ngỗng cắm xuống đáy nước, giữ thuyền nhỏ, hai tay bởi vì cố sức, cơ bắp săn lên nở ra cứng như đá.
Người đánh cá đầu thuyền lúc này xoay eo tuyệt đẹp giơ cánh tay lên, lưới trong tay tựa như một đóa nhẹ nhàng rải ra giống như đám mây.
Trên sườn núi, hiện lên những ruộng nước hình dạng khác nhau, như thể là một mảnh kính trời bị vỡ nát nằm rải rác trên mặt đất, từng bó lá mạ xanh ngắt chồi lên mặt nước, lại chiếu lên trời xanh và mây trắng, đan xen vào nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Nông phu kéo ống quần lên tận bắp chân, đi lạ trong ruộng nước, mỗi nửa bước đi, đống bùn nhão mềm sẽ giống như con cá trạch nghịch ngợm chui ra từ kẽ ngón chân của họ kêu “kít két”, làm mặt nước nổi lên bọt khí rất nhỏ.
Sơn ca vui sướng chao nghiêng ở không trung, các nông dân dưới ruộng ồn ào trò chuyện, có nam, có nữ, có già, có trẻ hát hò tiếp sức làm việc, vô cùng náo nhiệt.
Thật ra ánh mặt trời rất gắt độc, nhưng người ở đây đã quen với thời tiết này rồi. Một con ngựa vòng qua sườn núi, đuôi ngựa buông xuống, uể oải nện bước chân. Một thanh y nam tử ngồi trên ngựa, đầu đội nón trúc, hông đeo đao, vừa nhìn là biết người chạy đường dài rồi.
Mặc dù có nón lá vành trúc che ánh mặt trời, mồ hôi vẫn từ thái dương chảy ròng ròng xuống, tạo thành giọt trên cằm hắn. Ghìm ngựa, hắn nhìn về xa xa, một đường nhỏ trong núi quanh co khúc khuỷu, cũng không biết thông tới đâu.
Trên đường nhỏ có bốn năm cô nương gánh nước đang đi về phía hắn. Các cô gái đều mặc áo màu trắng, thêu chim đỏ, vạt phải treo trang sức bạc, trên chiếc eo thon nhỏ buộc thắt lưng thêu hoa băng, dưới mặc váy rộng màu lam, chân đi giày thêu hoa, hình dáng thanh lịch, quyến rũ.
Các cô gái tuổi không lớn, khoảng mười hai mười ba tuổi. Nơi này cô nương trưởng thành sớm, lập gia đình cũng sớm. Bằng tuổi này các cô đã có không ít người làm mẹ rồi.
Lập tức người đàn ông áo xanh gọn gàng nhảy xuống ngựa, lấy tay lưng lau mồ hôi trên mặt, khách khí cười hỏi:
- Làm phiền, xin hỏi mấy cô nương, từ nơi này đến Diêu châu thành có còn xa lắm không?
Hai nhà này mới là đại gia thế tộc kế thừa hơn ngàn năm tại địa khu Tây Nam, tỷ như vị thủ lĩnh Mạnh Chiết Trúc Ô Man, chính là thế gia vọng tộc Kiến Ninh, tổ tiên chính là Mạnh Hoạch Mạnh nhân huynh năm xưa từng bị Gia Cát Lượng ba lần bắt bảy lần tha.
Huân Kỳ tức giận từ Tây Châu trở về Diêu Châu, mông còn chưa kịp ngồi yên, chợt nghe nói âm hồn Hoàng Cảnh Dung không tiêu đuổi tới Tây Châu tới. Huân Kỳ ở Tây Châu bị Hoàng Cảnh Dung làm nhục nhã, lần này đến địa bàn của lão, người mở yến hội thực lực kém hơn lão, nên lão không tới mà chỉ phái con trai tới dự.
Chiết Trúc đại tù trưởng rất thích đấu phân cao thấp với Huân Kỳ, ở bất cứ chuyện gì việc gì ông cũng phải đối lại Huân Kỳ. Nghe nói Huân Kỳ không đi, ông cũng không đi, bắt chước cũng phái con trai đi dự tiệc.
Trong phủ đô đốc, ngoại trừ đô đốc Văn Hạo và Thứ sử Vân Hiên mặc quan phục, còn các quan viên thủ hạ của hai người họ đều mặc y phục bổn tộc. Mà bất kể là trên người có chức quan hay không, thì khi gặp mặt đều dùng địa vị và chức vụ bổn tộc của bọn họ để xưng hô, cái gì mà thổ ty, thổ xá, đại tù trưởng, tiểu tù trưởng, tiểu thủ lĩnh, nhị thủ lĩnh, đại quản gia, tiểu quản gia...
Hoàng Cảnh Dung đến Tây Nam rồi mới biết thủ lĩnh thổ ty xưng hô có vẻ không khác nhau nhưng thật ra trong đó lại khác biệt rất lớn. Thổ ty là người thống trị người và thổ địa lãnh thổ một phương, dân chúng ở đây nhất định phải cống nạp lương thực cho thổ ty. Thổ ty nắm giữ chính trị, kinh tế, đại quyền quân sự trên lãnh thổ, tương đương với người đứng đầu của một quốc gia.
Thổ xá là trực hệ của Thổ ty, quyền lực cũng giống như đại tù trưởng, nhưng địa vị cao hơn đại tù trưởng, tương đương với thân vương một quốc gia. Dưới Thổ xá là đại tù trưởng, nhị thủ lĩnh và tiểu thủ lĩnh cùng với đại quản gia, nhị quản gia và đám người trại thủ.
Hoàng Cảnh Dung cũng không cần biết giữa bọn họ khác nhau như nào, dù sao trong mắt y những người này đều là đám quê mùa, y là khâm sai thiên tử, có quyền sát sinh đối với bất kỳ người nào, cho nên y lười ghi nhớ tên và chức quan của những người này, cũng lười phân biệt địa vị lớn nhỏ của họ, và cũng lười khách khí với bọn họ.
Bởi vì y khinh thường, hai vị Thổ ty lớn nhất bản địa chưa ra mặt, chỉ phái con trai ra để qua loa cho xong, cũng không bị y phát hiện ra.
Hoàng Cảnh Dung khinh thường như vậy, đương nhiên cũng khiến cho những Thổ ty, thủ lĩnh này âm thầm khó chịu, nhưng dù sao y cũng là khâm sai do triều đình phái tới, không đáng vì chút chuyện nhỏ nhặt ấy mà trở mặt với y, chỉ có điều chẳng mấy ai nhiệt tình mà cùng bắt chuyện với y, ai cũng quay sang người quen nói chuyện với nhau, làm Hoàng Cảnh Dung càng không hài lòng thêm.
Yến tiệc bắt đầu rồi, các thổ ty, thủ lĩnh nói chuyện ồn ào hỗn loạn giống như các Sơn đại vương tại sảnh đường tụ nghĩa quần anh hội, kẻ đứng người ngồi, ăn uống nhồm nhoàm. Hoàng Cảnh Dung thấy bọn họ chẳng chút tỏ vẻ kính sợ mình thì trong lòng càng bất mãn. Văn Đô đốc vừa mới y phát biểu với mọi người, Hoàng Cảnh Dung liền đứng lên, quyết tâm thể hiện “Uy thế phủ đầu” cho mọi người biết mặt.