Say Mộng Giang Sơn

Chương 518 : Tiệc đón gió

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


- Bản khâm sai phụng chỉ tuần tra chư châu Kiếm Nam, đặc biệt là xem xét vụ án mưu phản lưu nhân câu kết, mua chuộc, gây rối các bộ tộc...nên mới đến đây.



Sắc mặt Hoàng Cảnh Dung đen sì như mây đen, thanh âm cũng đầy lạnh lẽo mơ hồ lộ ra sát khí, đáng tiếc đối với những Thổ ty, Thủ lĩnh này mà nói, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.



Câu nói đầy uy hiếp này nếu đặt trong quan trường tại Trung Nguyên, lập tức có thể khiến cho quan viên nghe được trong lòng hoảng sợ, lo lắng mình bị liên lụy trong đó, lập tức đứng ngồi không yên, ăn không ngon miệng nữa. Nhưng ở nơi này lời nói của Hoàng Cảnh Dung chẳng bằng quả rắm thối, bọn họ ăn cứ ăn, uống cứ uống, rõ ràng là chẳng coi gã ra gì.



Hoàng Cảnh Dung giận giữ không kìm chế được, vỗ mạnh tay lên bàn, lạnh lùng nói:

- Bản khâm sai đã nắm giữ chứng cớ xác thực! Đã sao chép danh sách từ chỗ Hình Bộ mang tới đây, những năm gần đây, lưu nhân sung quân Diêu Châu tổng cộng ba trăm hai mươi chín nhà, hơn bốn ngàn tám trăm người, những người này ở đâu? Hôm qua bị xử chém tổng cộng bảy nhà, chỉ có ba mươi sáu người, vậy còn những người khác đang ở đâu?



Hoàng Cảnh Dung lạnh lùng lướt nhìn từng người, chỉ đám Thổ ty, tù trưửng ăn mặc chẳng khác gì thổ phỉ là mấy, điềm nhiên nói:

- Có người bao che lưu nhân, chỉ dựa vào một chuyện bao che, bản khâm sai có thể phán những người này tội đồng mưu, huống chi, nếu có thể có hành động, làm sao biết bọn họ không phải đồng đảng? Chuyện này bản khâm sai nhất định sẽ tra ra, mặc kệ tra được ai, tuyệt đối cũng không tha thứ.



Phía dưới thoáng có một vài tiếng ồn ào nho nhỏ, nhưng đấy chỉ là tiếng nhai nuốt và tiếnguống rượu, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa vỗ vai nhau.



Hoàng Cảnh Dung nói bóng gió:

- Có một số người, đừng tưởng rằng trời cao Hoàng đế xa, bản khâm sai không làm gì được. Trong thiên hạ, đâu đâu cũng là vương thổ, ai có thể thoát khỏi giáo hóa Vương đạo chứ? Một khi bị bản khâm sai tra ra được là ai câu kết với lưu nhân, nhất định sẽ tập nã người đó quy án, dùng quốc pháp xử lý!



Hoàng Cảnh Dung lạnh lùng nhìn mọi người, lại nói tiếp:

- Có lẽ có người tự cao là bộ tộc hùng mạnh, có thể đấu được quan binh Diêu Châu, chỉ không biết nếu triều đình phái thiên binh đến đây, các ngươi còn có...đủ lực lượng đối kháng hay không? Hiện giờ Vương Hiếu Kiệt viễn chinh An Tây, sắp đại thắng mà về! Đội quân tinh nhuệ này dọc đường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Chỉ cần một đạo ý chỉ của Thánh nhân, mệnh đại quân viễn chinh này nhập Kiếm Nam tiêu diệt phỉ, hiệp đại thắng oai, hiệp đại thắng sắc bén, ai có thể chống lại được!



Văn Hạo thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng nâng chén nói:
- Hoàng Ngự sử, ngươi hiểu lầm rồi, nếu như là nàng, thì cũng có thể thay mặt Thổ ty Huân Kỳ đến yết kiến khâm sai cũng là hoàn toàn hợp lễ pháp đấy. Bởi vì ở chỗ chúng ta, thê nữ của thổ ty cũng có chức quyền, cũng giống như quan viên triều đình vậy.



Nếu Thổ ty chết rồi, mà con còn nhỏ, thì đất phụ (thê tử của thổ ty) là được làm nhiếp chính đấy. Nếu thổ ty không có con trai, con gái cũng có thể kế thừa vị trí thổ ty, còn có thể kén con rể của các thổ ty khác để kế thế địa vị Thổ ty này. Cho nên, Huân Nhi ra vào chính đường, cũng không phải không hợp lễ pháp.



- Con gái của thủ lĩnh Huân Kỳ?



Hoàn Cảnh Dung thầm nhớ trong lòng, lặp lại vài lần, đột nhiên cảm giác có chút quen tai, gã cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, không khỏi thất thanh nói:

- A! Bản khâm sai nghĩ ra rồi, ở Tây Châu ta có gặp qua lão ta. Huân kỳ chính là Thổ ty Diêu châu các ngươi, sao lão ta không tới gặp bản khâm sai, ngược lại kêu con gái của lão đến chứ?



Văn Hạo do dự, nói:

- Ồ..Bản đốc đã gửi thiệp mời cho Thổ ty Huân Kỳ, chỉ có điều Thổ ty Huân Kỳ cảm không khoẻ, cho nên mới mệnh con trai cả thay ông ta tới yết khâm sai.



Bộ tộc Văn Hạo thực lực không bằng Huân kỳ, nhưng y lại là Đô đốc bản châu, trên danh nghĩa vẫn là quan cao nhất ở Diêu Châu, bình thường khi qua lại với Bạch Man, tất nhiên xảy ra nhiều chuyện bất đồng, cho nên y không cần phải che đậy cho Huân Kỳ trước mặt Hoàng Cảnh Dung, mấy câu nói đó vô cùng không thật, giọng điệu hết sức miễn cưỡng, Hoàng Cảnh Dung đương nhiên nghe là hiểu ra y coi rẻ và vô lễ với Huân Kỳ.



Vốn chỉ dựa vào một chuyện này, Hoàng Cảnh Dung đã không nghĩ buông tha cho Huân Kỳ, hiện giờ gã lai nhăm nhe con gái người ta, thì ý niệm này càng nóng cháy lên rồi.



“Nếu ta biến Huân Kỳ trở thành phản tặc, đến lúc Huân Kỳ vì cầu mạng sống, còn không ngoan ngoãn dâng con gái của hắn sao?”



Hoàng Cảnh Dung càng nghĩ càng thấy hay, không khỏi vuốt râu cười đắc ý.