Say Mộng Giang Sơn

Chương 520 : Tức nước

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Một trận vó ngựa chát chúa và dồn dập vang lên trên con đường nhỏ trong núi, binh sĩ trên vọng đài nhặt cung tên lên, cảnh giác nhìn về phía đằng xa.



Bốn góc trại đều có đài quan sát dựng cao, tầm nhìn rộng rãi, có thể thu hết động tĩnh xung quang vào tầm mắt. Từ đài quan sát trên cao nhìn ra, trên con đường nhỏ đang có một con ngựa màu nâu chạy như bay đến, người cưỡi ngựa cầm chiếc roi quay quay trong không trung, sau đó lại quất vào đùi con ngựa, rất có nhịp điệu, theo nhịp roi quất xuống, tốc độ của con ngựa càng nhanh.



- Là Nhị quản gia!



Một tên binh sĩ mắt sắc bén dẫn đầu kêu lên:

- Mở cửa trại ra, Nhị quản gia về rồi!



Nửa phần trên mũi giáo sắc dựng thẳng giống như cửa hàng rào bằng gỗ đã mở ra, người đàn ông trung niên cưỡi trên lưng ngựa hung hăng quất ngựa, xông thẳng vào trong trại.



Đây là trại của Huân Kỳ, Huân Kỳ cai quản vùng lãnh thổ rộng lớn và rất nhiều con dân, nhưng trại của lão và vô số con dân phân bố ở đủ các loại địa hình: thung lũng, núi cao, bình nguyên... Trại sinh hoạt đời đời kiếp kiếp của thổ ty Huân gia chỉ là lớn hơn các trại khác một chút, giới hạn trong đất đai sản xuất, nơi này không thể tụ tập quá nhiều người.



Huân Kỳ lúc này vừa tuần tra trại và đất đai của lão trở về. Thổ ty trên đất đai của lão, được con dân của lão kính nể như thần linh, không ai dám mạo phạm quyền uy của thổ ty đại nhân. Nhưng điều kiện trước tiên là: thổ ty phải khiến mọi người có cơm ăn, nếu như thổ ty để con dân của mình đến cơm cũng không được ăn no, như vậy có thể mang đến cho gã mối nguy hiểm rất lớn.



Thổ ty cũng không phải có đất đai, chẳng thà đem ban cho con dân trồng trọt là được rồi, các việc xuân trồng trọt thu thu hoạch gã đều quản lí, trước đây rất lâu, đã có một vị thổ ty trong thời gian cày bừa vụ xuân không để ý chọn giống tốt phân phát cho con dân của gã, kết quả là hoa màu sinh trưởng không tốt, mùa hè lúc phát sinh sâu hại lại không thể áp dụng biện pháp diệt sâu hại hiệu quả, kết quả là mùa thu tới không thu hoạch được chút hạt nào.



Có một tên thổ ty có thù oán với gã, nhân cơ hội này dẫn binh đến tấn công gã, giữa các nhóm thổ ty trên mảnh đất này, thậm chí giữa các thủ lĩnh thuộc một thổ ty, thường xuyên phát sinh xung đột và đấu tranh, nhưng bọn họ đều có ý định khống chế quy mô, một khi phát triển đến bước không thể giải quyết, cứ coi như bản thân bọn họ không muốn dừng tay, các thổ ty và thủ lĩnh khác cũng sẽ ra mặt can thiệp.



Nhưng lần này không đợi đến khi các thổ ty và thủ lĩnh khác can thiệp, vị thổ ty phát binh này liền thuận lợi công tiến vào tổng trại của kẻ thù, giết hết sạch người nhà của gã, bởi vì binh mã của y vừa đến, dân chúng của thổ ty đối phương đã quỳ xuống đầu hàng. Không có ai phản kháng, cũng không có ai bảo vệ thổ ty của bọn họ.



Cuối cùng các quan thổ ty vội vàng ra mặt can thiệp, chỉ có thể chọn một người tiếp tục kế thừa chức thổ ty từ những người họ hàng huyết thống với tên thổ ty bị giết hại. Việc này được tất cả các vị thổ ty xem như một sự bài học, bọn họ có thể hết lần này đến lần khác kể chuyện này cho người thừa kế được chọn, nói cho y biết tầm quan trọng của đất đai, lương thực và dân chúng.



Huân Kỳ cũng là từ nhỏ nghe câu chuyện này mà lớn lên, vẻ ngoài của lão đem đến cho người ta cảm giác là một người già thô lỗ và tàn bạo, nhưng trong trại của lão, lão lại là một người lãnh tụ và trưởng lão bảo vệ con dân của mình, đối với bất cứ chuyện gì đều cẩn thận từng chút một.


Buổi trưa hôm sau, nông dân đang chăm chỉ lao động trong một vùng ruộng bậc thang trên núi.



Trời vẫn còn nóng như vậy, ngọn cây đều rũ xuống yếu ớt, đằng xa chợt vọng lại tiếng vó ngựa lác đác. Những người nông dân đang lao động trên cánh đồng nhìn ra phía xa, thì thấy mấy con ngựa đang lao gần đến bên này, ở hai bên và trước sau con ngựa, có một đoàn binh cầm cây giáo và đao dài.



Những người nông phu tưởng rằng đấy là lão gia thổ ty đến tuần tra lãnh địa, vội vàng trở về đầu ruộng, không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, đang định quỳ xuống cúi lạy bổn lão gia, những tên thổ binh mang gươm này liền nhào về phía bọn họ giống như lang hổ.



Máu tanh đầm đìa trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết, nông phu kinh ngạc phát hiện những lão gia này không phải là thủ lĩnh của bọn họ, có người nhanh chóng tháo chạy về phía đồng ruộng trên núi và thung lũng, có người vì có vợ con cần bảo vệ, liền cắn răng rút dao ra tiến lên liều mạng.



Ở nơi đây nông dân khí phách anh dũng, bất kể là vì chống lại bọn cường đạo có thể xuất hiện, hay là dã thú trong rừng núi đột nhiên chạy ra, một thanh đao là vũ khí cần thiết của bọn họ. Nhưng nông phu ít người không đánh lại được địch đông, trên mặt đất một loáng đã ngổn ngang xác chết, những người khác đều chạy thoát rồi.



Những người nông dân trốn về sơn trại vừa đem câu chuyện ở đồng ruộng kể cho trại chủ, trại chủ lệnh cho người thổi kèn, tập hợp trai tráng trong trại đang định đi cứu viện lại, bọn người kia đã đằng đằng sát khí kéo tới sơn trại.



Sơn trại đã bị cướp sạch, lương thực, dê bò, tất cả những thứ đáng giá, đều bị bọn cường đạo cướp đi, có tên cường bạo còn đem những cô gái trẻ khiêng lên vai.



Dân chúng không khỏi uất phẫn khóc, ngã nhào xuống mặt đất, gào khóc nhìn lũ cường bạo hồng hộc đến rồi hồng hộc đi, từng ngôi nhà bị cháy hừng hực trên không, đốm lửa bay đầy trời...



Trại này là của Huân Kỳ thổ ty, nghe nói, trại này bao che Lưu nhân.



Dương Phàm sau khi đuổi tới thành Diêu Châu, mất hai ngày thăm dò sự tình các thế lực của thành Diêu Châu và một số việc xảy ra sau khi Hoàng Cảnh Dung tới Diêu Châu. Nhưng đối với việc làm thế nào để kích động cho mâu thuẫn giữa Hoàng Cảnh Dung và các bộ lạc Diêu Châu càng lớn và thúc đẩy bọn chúng gây sự mà không để lại vết tích, lại phải khống chế tình hình trong phạm vi lòng bàn tay, Dương Phàm vẫn chưa ra cách nào ổn thỏa.



Lúc này, Hoàng Cảnh Dung đã vội vàng phát động tấn công thủ lĩnh Huân Kỳ. Dương Phàm thật sự không ngờ được, Hoàng Cảnh Dung lại phối hợp như vậy, hắn còn chưa làm cái gì, Hoàng Cảnh Dung đã làm hết rồi, hơn nữa còn làm tốt hơn hắn, hiệu quả hơn hắn...