Say Mộng Giang Sơn

Chương 521 : Vỡ bờ

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Những chuyện xung đột như thế này, ở trong trại của thổ ty Huân Kỳ và vị thổ ty Mạnh Thiệt Trúc gặp tai bay vạ gió kia xảy ra liên tục. Các trại chủ bị cường đạo cướp bóc lũ lượt dẫn bách tính bị mất ruộng vườn đến nương tựa thổ ty của bọn họ, khóc lóc kể lể oan khuất với Thổ ty.



Huân Kỳ nghe xong, khuôn mặt giận dữ đến đỏ cả lên, lão lấy chân đã cái bàn dán vào tường đối diện:

- To gan! Hai tên bỉ ổi Văn Hạo và Vân Hiên này, dám ngang nhiên sai người đến xâm phạm lãnh địa của ta!



Con trai cả của lão – Huân Vô Bá tức giận nói:

- Con đã đi tìm bọn chúng nói chuyện, bọn chúng nói, trại của chúng ta bị tấn công là vì trại ta chứa chấp lưu nhân mưu phản, Khâm sai đã nắm được chứng cứ, người giúp đỡ mưu phản cũng chính là đồng phạm, theo lý phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Hai nhà thổ ty bọn chúng cũng chỉ vì bị mệnh lệnh của Khâm sai ép buộc, không thể không làm như vậy.



- Bọn chúng nói láo!



Huân Kỳ cười khẩy:

- Giấu trời giấu đất chứ không giấu nổi hàng xóm láng giềng. Bọn chúng có tính toán gì, muốn làm gì, ông già này bị mù hay sao mà không nhìn ra?



Huân Kỳ đi tới đi lui trong phòng, con trai lão cùng với thổ xá, thủ lĩnh, quản gia, chủ trại đứng ở trong phòng ngoài phòng, lặng yên không nói, đợi quyết định của Thổ ty đại nhân.



Huân Kỳ đột nhiên đứng dậy, nói to:

- Hàng xóm nham hiểm còn đáng sợ hơn nhiều so với kẻ địch hung ác! Dao mổ đã đưa đến đầu chúng ta, ngoài tấn công lại, chúng ta còn có thể làm gì nữa?



Huân Kỳ lạnh lùng quét ánh mắt một lượt qua mọi người đang nín thở đứng trước mặt, nói to hơn:

- Triệu tập binh mã, lập tức phản công!



Trên sườn núi, mười mấy vị thiếu phụ và cô nương đang hái lá dâu, bài dân ca miền núi ngọt ngào vang vọng cả cánh đồng dưới núi.



Một ông già từ dưới ruộng đứng thẳng người lên, lấy tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nghe tiếng hát vọng lại từ sườn núi, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười mãn nguyện.



Bỗng nhiên, xa xa có vài con khoái mã phi nước đại đến, ông lão lấy tay khum khum che mắt nhìn về phía xa, lúc lão nhìn rõ người, không khỏi “ôi chao” một tiếng, vội vàng hướng về phía cánh đồng nói lớn:

- Là quản gia lão gia đến, là quản gia lão gia của chúng ta đến đấy!


Mạnh Thiệt Trúc nói:

- Còn là đóa kim hoa xinh đẹp nhất trong bộ lác Huân Kỳ Thổ ty nữa!



Huân Kỳ nói:

- Ngươi muốn cưới nó, có thể, nhưng nó nhất định phải làm Thổ phụ (Vương hậu)



Mạnh Thiệt Trúc toét miệng cười:

- Đương nhiên! Thổ phụ của ta năm ngoái bị bệnh chết rồi, còn chưa để cho ta đứa con nào. Huân Nhi là nữ nhân của ta, không những sẽ là Thổ phụ của bảy bộ Ô Man ta, hơn nữa nếu như nàng sinh cho ta đứa con trai, chức Thổ ty này sẽ do nó làm!



Người dân tộc Man trước nay làm việc không lôi thôi rườm ra, sinh tử đại sự cũng chỉ trong hai ba lời nói. Huân Kỳ không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa tay phải ra, nói với Mạnh Thiệt Trúc:

- Một lời đã định!



“Bộp”



“Bộp”



“Bộp”



Ba lần đánh tay, còn có hiệu quả hơn cả thề non hẹn biển, còn quyền uy hơn cả xây Quốc Thư Ngọc Tỉ, hai bộ lạc lớn mạnh nhất vùng Diêu Châu này chính thức liên thủ.



Những đốm lửa li ti cháy thành hai ngọn lửa hừng hực, hai ngọn lửa hừng hực hợp thành đại hỏa ngút trời. Lần thứ ba Bạch Man và Ô Man liên minh, thành Diêu Châu bị phá, Thổ ty Văn Hạo và Thổ ty Vân Hiên kéo cả Khâm sai Hoàng Cảnh Dung vội vàng trốn chạy, trốn vào trong sào huyệt của Văn gia ở sâu trong núi.



Sự biến đổi liên tục của khu Diêu Thập này khiến cho Dương Phàm mơ hồ, việc hắn muốn làm vẫn còn chưa làm được, tất cả mọi thứ đã diễn ra theo cái kết quả mà hắn muốn, thậm chí phát triển còn triệt để hơn, nhanh chóng hơn cả hắn tưởng tượng ra.



Lúc Diêu Soái thành bị phá, Dương Phàm cuối cùng cũng bừng tỉnh, hắn cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nhìn như vậy được, hắn nên lập tức ra tay. Hắn đến Diêu Châu vốn dĩ là để “châm lửa”, bây giờ đã trở thành “dập lửa”, dập cả ngọn lửa cháy ngút trời của con lợn Hoàng Cảnh Dung.