Say Mộng Giang Sơn

Chương 524 : Khâm sai

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


- Khoan đã!



Huân Nhi quát tên trại đinh đang rục rịch, nói với Cao Thanh Sơn:

- Trại Hà Bạch không có trại chủ, bây giờ ta chính thức bổ nhiệm ngươi là trại chủ của trại Hà Bạch. Ngươi lập tức dẫn người lên trại, nếu như có địch xâm phạm, nhất thiết phải rút lui!



Cao Thanh Sơn phấn chấn nói:

- Vâng! Chỉ cần cái mạng này của Cao Thanh Sơn còn, thì đừng mơ có một tên địch nào bước vào trại của chúng ta, xin tiểu thư yên tâm!

Cao Thanh Sơn nói xong, nhấc thanh đao thép lên chạy như bay về phía trại.



Huân Nhi quay về phía Dương Phàm, nói khẽ:

- Chuyện gì xảy ra đây?



Dương Phàm nói:

- Ta làm sao mà biết được? Cô nên biết, chuyện này không thể có bất kì liên hệ nào đến ta. Thân là Khâm sai, ta không thể là do thám, hơn nữa...



Dương Phàm lạnh lùng quét ánh mắt qua những tên trại đinh khí thế hừng hực kia, ung dung nói:

- Cái trại này thì có gì hay mà do thám? Nếu như không phải cô đến kịp, ta đã bị bọn lỗ mãng này chém rồi, còn có thể do thám cái gì?



Huân Nhi lạnh lùng nói:

- Vậy bỏ đi. Ngươi muốn nói chuyện gì với cha ta, sau này hãy nói. Bây giờ binh của ngươi đã tấn công đến dưới trại của ta rồi, ngươi bảo bọn chúng lui đi!



Dương Phàm nói:

- Đây không phải binh của ta, là binh của Hoàng Cảnh Dương! Ta muốn gặp lệnh tôn, thật sự có đại sự cơ mật, bây giờ cô đẩy ta lên tường trại, những tên quan binh ở ngoài chưa chắc đã nghe lệnh ta, lại làm bại lộ tin tức ta ở đây, đối với các cô không phải là chuyện tốt!



Huân Nhi lạnh lùng nói:

- Ta không biết bọn đại quan triều đình các ngươi đang chơi đùa cái trò gì, nhưng ngươi đã nói ngươi là khâm sai giám sát Hoàng Cảnh Dung, binh mà tên khâm sai kia phát ra, Khâm sai ngươi lại không thể thu về sao? Nếu nói như vậy, còn có thể nói gì với ngươi nữa? Đây là đánh trận, ngươi cho rằng là trò đùa sao? Chậm trễ thêm một khắc, người trong trại của ta thêm một phần tử thương, rốt cuộc ngươi có thu binh hay không?



Dương Phàm nói:

- Huân Nhi cô nương, không phải ta không muốn lui binh, mà là...



Huân Nhi ngắt lời của hắn, lạnh lùng dặn dò những tên binh sĩ:

- Kéo hắn lên trên tường trại, quan quân không lui binh, thì chém tên khâm sai của bọn chúng!


Dương Phàm khe khẽ thở dài.



Một lát sau, Cao Thanh Sơn chạy tới, sau khi được sự đồng ý của Huân Nhi, phất cờ trắng đầu hàng.



Trong chiến tranh cổ đại, cờ trắng có nghĩa là tạm thời đình chiến. Người đốc chiến dưới núi là đại quản gia của bộ lạc Văn Hạo – Lăng Phá Thiên. Văn Hạo là thổ ty của bộ lạc này, đồng thời cũng là đô đốc Diêu Châu. Tên quản gia này cũng là có hai tầng thân thận, vừa là đại quản gia của Văn Hạo, vừa là Tư Mã hành quân của Văn Hạo.



Lăng Phá Thiên ngồi trên một tảng đá lớn, đang chống đao đốc chiến, chợt nhìn thấy cờ trắng bay trên trại, vung bốn phía, không khỏi đứng dậy, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ bọn chúng muốn đầu hàng?



Lăng Phá Thiên nói:

- Đình chiến! Đình Chiến! Xem bọn họ muốn nói gì.



“keng keng keng” tiếng chiêng đồng vang lên, người tộc Vân Thị đang tấn công núi vừa nghe thấy tiếng gõ chuông, nhất thời rút chạy như nước thủy triều, Lăng quản gia bước ra phía trước mấy bước, vượt lên hai tên lính, lấy lá chắn bằng dây mây của người Tề bảo vệ.



Lăng Phá Thiên hướng về phía trại hét to:

- Các ngươi muốn đầu hàng sao?



Cao Thanh Sơn hét:

- Chết tiệt! Lão tử ta đứng một đường, nằm một gốc, không làm ra mấy chuyện nhu nhược đó!



Lăng Phá Thiên giận dữ nói:

- Vậy ngươi vẫy cờ trắng làm gì, trêu chọc ta hay sao?



Cao Thanh Sơn nói:

- Nói cho ngươi biết, khâm sai đại nhân của các ngươi đang ở trong tay ta, các ngươi mau mau thu binh, nếu không, ta sẽ chém đầu hắn.



Lăng đại tổng quản chợt giật mình, thầm nghĩ:

- Hoàng Cảnh Dung sao lại bị bọn chúng bắt chứ? Lẽ nào người của bọn chúng đã mò vào Diêu Châu thành?



Trên trại, Cao Thanh Sơn hét xong, liền ném Dương Phàm ra, đẩy đến trước mặt mình.