Say Mộng Giang Sơn

Chương 525 : Quân sư quạt mo

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Lăng Phá Thiên nhìn chăm chú lên trên trại, nhìn thấy rõ bộ dạng Dương Phàm, liền cười ha ha, nói:

- Đúng là gặp quỷ rồi, đây là khâm sai cái gì, ta không quen!



- Ngươi không quen ta, ta cũng không quen ngươi!



Việc đã đến nước này, Dương Phàm không thể không nói. Hắn là người đã luyện qua công phu Nội Gia, tiếng hít vào thở ra ở xa cũng nghe rõ, trên dưới sơn trại ai ai cũng nghe rõ.



- Bổn Khâm sai phụng chỉ điều tra Lưu nhân, kiêm nhiệm vụ đôn đốc tiền nhiệm Khâm sai Hoàng Cảnh Dung. Hoàng Cảnh Dung giải quyết công việc không thỏa đáng, tấn công hai Man Ô, Bạch. Việc này bổn khâm sai đã vô cùng rõ ràng, các ngươi mau rút lui, không được đánh tiếp, bổn khâm sai phải gặp mặt Thổ ty hai bộ tộc Bạch Man, Ô Man để giải quyết ổn thỏa chuyện này!



Lăng Phá Thiên giọng điệu đã có chút yếu đi, nói:

- Ngươi... ngươi nói ngươi là Khâm sai, có chứng cứ gì không?



Dương Phàm nói:

- Ta có thánh chỉ trong tay, ngươi có gan đến đây xem không?



Lăng Phá Thiên ngẩn người:

- Ngươi dọa ta à? Bổn quan một khi lên được tường trại, còn về được không?



Dương Phàm nói:

- Ta biết ngươi sẽ không lên đây, nhưng thánh chỉ của bổn Khâm sai là tín vật vô cùng quan trọng, lại không thể ném xuống dưới được. Ở đây ta còn có một tấm “khám hợp”, ngươi đã là quan viên triều đình, đương nhiên nhận ra, vậy cầm lấy xem đi!



Dương Phàm quay đầu nói với Huân Nhi:

- Ngựa của ta nằm trong tay các cô, trong yên ngựa có một tấm ấn tín, bảo người đem đến đây, nếu không bọn họ sẽ không tin thân phận của ta.



Huân Nhi sai người dắt ngựa của Dương Phàm đến, “khám hợp” của Dương Phàm giấu ở chỗ tay vịn phía trước yên ngựa, mở chỗ làm bằng gỗ vểnh lên ở bao da thuộc ra, bên trong có một cái hộp nhỏ, mở ra thấy một ấn tín vàng óng. Huân Nhi sai người đem ấn tín bọc vào trong tấm vải vừa nãy làm cờ trắng, ném thật xa xuống dưới, Lăng Phá Thiên sai người đi nhặt ấn tín về.



Lăng Phá Thiên mở tấm vải trắng xa cầm trúc ấn bằng đồng hình vuông ra tỉ mỉ quan sát, không khỏi thầm giật mình. Y làm việc ở Đô Đốc Phủ, đương nhiên là biết khám hợp. Quy cách, hoa văn, chữ khắc trên ấn này không phải dễ dàng mà có thể làm giả được, càng không thể làm ra lúc nguy cấp được. Người trên trại này chỉ e thật sự là quan viên triều đình.



Dương Phàm lại nói:


Dương Phàm bị trói ngược hai tay, đi theo Huân Nhi suốt. Ngôi sơn trại này thật sự là chưa từng trải qua trận tấn công phòng ngự ác liệt nào cả, người trong trại căn bản không có kiến thức ở lĩnh vực này. Dưới sự chỉ huy của Huân Nhi và Cao Thanh Sơn, người trong trại làm việc rất nghiêm túc, nhưng bọn họ bận rộn đến mồ hôi đầm đìa nhưng lại không làm đến điểm mấu chốt.



Dương Phàm thật sự không nhẫn nại được nữa, cố gắng đi theo Huân Nhi, nàng đi đến đâu, Dương Phàm liền chê đến đó. Huân Nhi chỉ cần nghe Dương Phàm chê có lý, liền lập tức sửa lại. Đối với kiến thức về việc dựng trại đóng quân, phòng thủ thành trì, Dương Phàm chỉ biết nửa vời, nhưng đối với trại tác chiến kỹ xảo vô cùng nguyên thủy, cũng đã là vô cùng cao minh.



Cả đường Dương Phàm chê bai, càng nói càng trôi chảy, nói đến nước bọt văng tứ tung.



Huân Nhi đột nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi làm đi!



Dương Phàm ngẩn người ra nói:

- Ta làm cái gì?



Huân Nhi tức giận nói:

- Ngươi đã có bản lĩnh như vậy, đương nhiên là ngươi chỉ huy làm thế nào kiên cố thành trì, làm thế nào tăng cường phòng ngự rồi.



Dương Phàm quay lưng về phía nàng:

- Cô muốn ta giúp cô tham mưu quân sự, ít nhất cũng nên cởi bỏ dây thừng cho ta chứ!



Huân Nhi lè lưỡi, thất thanh nói:

- A! Ta quên mất, người đâu cởi dây thừng cho hắn.



Dương Phàm trừng mắt nhìn nàng, không dám tin tưởng, nói:

- Cô... một mực không cởi trói cho ta, không phải vì không tin ta, mà bởi vì... cô quên?



Huân Nhi lý lẽ nói:

- Không được sao?