Say Mộng Giang Sơn
Chương 527 : Một người đủ chặn cửa quan
Ngày đăng: 20:54 18/04/20
Các trại đinh làm việc thâu đêm, đến nửa đêm thì tất cả các loại công sự thô sơ cuối cùng đã hoàn thành. Mặc dù các công sự này đều là dùng đất, gỗ, cát, đá liệu cơm gắp mắm xây thành công sự đơn giản, không thể giữ được lâu, cũng không chịu nổi mấy lần chà đạp của chiến tranh, nhưng tự tay những sơn dân tự tay hoàn thành công sự biết rằng, nó có thể có tác dụng rất lớn.
Nó có thể giảm bớt thương vong một nửa trong trận công thủ, ít nhất cũng khiến cho bên tấn công sơn trại thương tổn gấp đôi. Có công sự đơn giản này, cho dù là cắt giảm hơn một phần ba người phòng thủ, những người còn lại có thể có lực phòng thủ mạnh hơn rất nhiều so với ban đầu.
Công sự lần này là liệu cơm gắp mắm, tính kiên cố và lực sát thương của nó sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng, nhưng học được phương pháp xây dựng và sử dụng những thứ này, sau này bọn họ sẽ có thể từ từ cải tạo sơn trại của bọn họ, làm cho sơn trại của bọn họ trở thành một tòa sơn thành không dễ dàng bị xâm phạm.
Người trong sơn trại tính tình thành thật mà ngay thẳng, bản lĩnh của Dương Phàm dễ dàng được bọn họ kính trọng. Dương Phàm cũng dùng thực tế để khiến sơn dân tin tưởng, bọn họ tin vị Khâm sai này là đứng về phía họ. Bây giờ Dương Phàm có thể tùy ý hành động trong sơn trại này, không có ai đi theo giám sát hắn, những người nhìn thấy hắn đều cung kính nhường đường và hành lễ.
Sau nửa đêm Dương Phàm mới ngủ, thời gian ngủ không nhiều, khoảng hơn ba canh giờ. Lúc hắn tỉnh dậy trời vẫn còn tối, trong trại không có thứ gì để tính toán thời gian, mặt trời lại chưa mọc, không biết bây giờ là canh mấy rồi nữa.
Bởi vì trời nhiều mây, sương mù dày đặc bao phủ cả trong rừng và trại. Từ trên trại nhìn xuống, trong vòng ba mươi trượng trở lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, cho dù là trong vòng mười trượng cũng chỉ nhìn thấy bóng người lờ mờ.
- Xem ra, sau giờ Ngọ sợ là mưa to, bọn chúng chắc không đến đây đâu nhỉ?
Huân Nhi không biết từ chỗ nào chạy ra, ghé vào bên cạnh Dương Phàm, thò đầu nhìn phía dưới núi.
Nàng vẫn mặc bộ khôi giáp lỗi thời, trông nàng cổ xưa như kiểu tượng binh mã được đào từ dưới đất lên. Tuy nhiên, tượng binh mã này còn sống, xinh đẹp và tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.
Mặt nàng không thoa phấn, da trắng mịn màng như ngọc, trên khuôn mặt vẫn còn mấy giọt sương long lanh, chắc là vừa mới rửa mặt, đôi môi xinh đẹp, hàng răng trắng đều tăm tắp...
Bởi vì nàng ngay bên cạnh, Dương Phàm còn có thể nhìn thấy, trên gò má nàng có hai lúm đồng tiền nhạt, mặc dù nhạt hơn của mình một chút, nhưng nhìn còn dễ thương hơn của hắn.
Huân Nhi lớn tiếng ra lệnh, quay đầu lại nhìn, Dương Phàm vốn dĩ nằm bò đã không thấy bóng dáng đâu. Huân Nhi kinh ngạc, vội vàng đứng lên nhìn ngang dọc, ngỡ ngàng lẩm bẩm:
- Người đâu rồi?
Cửa trại đã được kiên cố, phía trên đóng rất nhiều cọc gỗ nhọn nằm ngang hướng ra ngoài, nhìn giống như hai miếng đinh bản dựng đứng. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Huân Nhi, các trại đinh chuyển cọc gỗ trên đỉnh cổng ra, kéo cánh cửa gỗ dày và nặng đã được kiên cố thêm mấy tầng ngổn ngang, cho bách tính bộ lạc Khỏa Man đang chạy trốn vào trong.
Những đứa trẻ đang khóc thét dưới sự dẫn dắt của phụ thân đã chạy vào trong cổng trại, bọn họ ít nhất cũng có mấy trăm người, vẫn còn đang nườm nượp xông vào trong cổng trại. Huân Nhi không thể thấy chết không cứu, lại sợ truy binh thừa cơ xông vào. Nàng nắm chặt bao kiếm, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, cũng bất chấp tìm tung tích của Dương Phàm.
Đại tướng thủ hạ của Văn Hạo – Hàn Sương cưỡi trên lưng ngựa, thanh mã đao sắc bén trong tay đang chặt chém tứ phía, nữ nhân Khỏa Man dưới đao của hắn cụt tay rơi đầu, giết đến nỗi y hưng phấn không ngừng. Nhìn thấy phía trước cách trại chỉ có hơn mười trượng, mà cửa trại lại đang mở, Hàn Sương càng hưng phấn, giơ đao hét lớn:
- Tiến vào trại!
Nói xong hai chân thúc vào bụng ngựa, không dây dưa với nữ tử Khỏa Man nữa mà xông thẳng vào trong trại.
Một bước, hai bước, ba bước...
Ngựa chạy rất nhanh, khoảng cách mười mấy trượng phút chốc đã đến, người già và trẻ nhỏ phía trước vẫn đang lảo đảo vào thành, Hàn Sương nóng lòng thúc ngựa vào thành, không hề chú ý đến những nạn dân xông vào chỗ cổng thành, giống như dòng nước gặp tảng đá lớn tự động lách sang hai bên, bởi vì dòng người này lúc phân lúc hợp, Hàn Sương lại chưa phát hiện ra chỗ khác biệt, cho đến khi y xông đến gần phía trước.
Hàn Sương xông đến gần phía trước, mới phát hiện ra có một người đứng dưới trại.
Người đó đứng thẳng, giống như một thanh trường thương sắc bén, trong tay hắn cũng cầm một cây trường thương, tay phải để đằng sau, thương trong tay, cũng đặt nghiêng ở phía sau.