Say Mộng Giang Sơn

Chương 528 : Ai giành thắng lợi

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Hàn Sương thúc ngựa phi tới, lúc y nhìn thấy Dương Phàm, ngựa đã xông đến trước mặt hắn.



Lúc Hàn Sương nhìn thấy Dương Phàm không hề ghìm ngựa, ngược lại còn thúc ngựa chạy nhanh hơn, thanh mã đao ở tay phải vẽ thành một đường vòng cung bổ về phía đầu Dương Phàm.



Người mượn thế ngựa, trừ phi thương của Dương Phàm đúc bằng sắt, nếu không sẽ có kết cục thương gãy người chết.



Dương Phàm đứng như cây thương ở dưới cổng thành, nhìn thấy Hàn Sương nhân mã hợp nhất đang xông về phía mình, trong tay giơ cây trường đao ẩn hiện sắc máu. Thanh đao này dọc đường đã giết bao nhiêu người, riêng Dương Phàm nhìn thấy, đã kết liễu hơn mười mạng người.



Dương Phàm nhún vai xuống, chân bước, đứng dang chân, cây trường đao như lưỡi rắn độc từ dưới sườn hắn đâm ra. Lúc mũi thương chỉ vào ngực Hàn Sương, hắn đã trở thành hai tay cầm thương, phía sau cán thương có một đoạn chừng hơn một thước giấu sau khuỷu tay hắn.



Mỗi động tác của hắn, Hàn Sương đều nhìn rất rõ, động tác chuẩn mực giống nhữ một tiểu học đồ võ học, đang nghiêm túc luyện tập theo sự chỉ giáo của sư phụ.



Hàn Sương thấy khó hiểu, chính y rõ ràng là có thể nhìn ra từng động tác của hắn, tại sao lại không tránh được, thanh trường đao sắc bén trong tay cũng bổ vào khoảng không.



Trường đao vẽ thành một đường vòng cung, cho đến khi vẽ thành một nửa vòng tròn, trường đao liền từ trung tâm của nửa vòng tròng ấy đâm vào, “phù” một tiếng, Hàn Sương đã bị thanh đao kéo bay vọt lên, đâm vào một tên kỵ mã ở bên phải. Tên đó vốn dĩ đứng phía sau y nửa con ngựa, lúc Hàn Sương bay trong không trung, lại đâm trúng vào người gã, khiến gã rơi xuống ngựa, ngã vào bụi củ ấu.



Tên đó lăn lộn mấy vòng trong bụi củ ấu, trên người chỗ nào cũng bị củ ấu đâm, nhưng lại không hề kêu lên một tiếng. Hàn Sương cảm thấy vừa nãy mình đâm vào gã, đã khiến cổ gã gãy rồi, cho nên không hề nghe thấy tên đó nửa lời kêu đau. Sau đó Hàn Sương lại phát hiện mình “phù” một tiếng, lại đâm vào bên phải.



Lần này, cả y và người bị đâm đều bay vào bụi củ ấu. Y nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã, đây là tiếng kêu cuối cùng mà y nghe thấy trên nhân thế. Ngực của y bị thương xuyên thủng, lại bị Dương Phàm hất bay đi, ngực đã thủng một lỗ to bằng bát cơm, trong lỗ thủng máu tươi ào ào tuôn ra.



Cây thương mà Dương Phàm cầm chính là cướp được từ tay Cao Thanh Sơn. Cây đại thương này là vũ khí mà trại chủ trong trại Hà Bạch sử dụng. Cây thương thô to và nặng, ép trúc làm cán, luyện thép làm lưỡi, rãnh sâu phun ra máu tươi đỏ sẫm, khiến người ta sợ hãi.



- Giết!
Dương Phàm chạy như vậy, sức của Cao Thanh Sơn không đủ, mấy trại đinh to khỏe bên cạnh nhìn thấy cả người y bị dây thừng kéo trượt về phía trước, vội vàng bỏ vũ khí xuống, nhào đến giữ chặt dây thừng. Sau người nắm chặt sợi dây thừng, không để nó di động thêm chút nào nữa.



Dương Phàm thấy dây thừng đã cố định rồi, dưới chân đạp càng có thêm lực, hắn “thình thịch” chạy đến tường trại, mũi chân chạm vào cọc gỗ trên tường, thân người vọt lên, nửa thân hình trên không chuyển động, ném thanh thương trong tay ra ngoài.



Cây đại thương bị hắn ném ra ngoài, một tia sáng loáng qua, đâm vào ngực một tên kỵ sĩ đứng trước nhất khiến một dòng máu tuôn ra. Trường thương đâm xuyên qua ngực, dư thế không giảm, tên kỵ sĩ đứng sau không kịp trở tay, lại bị đâm thủng ngực, cả người lẫn thương rơi xuống ngựa. Dương Phàm lúc này mới vững vàng rơi xuống đất.



Dưới tường trại, hơn mười con ngựa mất chủ đi lòng vòng ở chỗ cũ không dám chạy lung tung, trên mặt đất thi thể ngổn ngang, trong bụi củ ấu rất nhiều người ngã gãy xương đứt gân, kêu lên thảm thiết, cũng lại không dám cử động, tránh củ ấu trên vết thương chọc thương. Nhìn thấy Dương Phàm uy lực như vậy, trên trại lập tức truyền ra tiếng hò reo vang trời.



Thật ra Dương Phàm nhìn giống như vô cùng vui vẻ, vừa nãy đúng là hung hãn không gì sánh bằng, nhưng lúc này đã kiệt sức rồi.



Hắn đối phó không phải là đối thủ giao chiến tại chỗ, mà là lao như bay đến quân địch. Mỗi một đòn bất luận là hắn đâm trúng quân địch hay là bị vũ khí của địch chém xuống, hai cánh tay hắn đều phải chịu lực tác dụng rất lớn. Cho dù dùng cách bớt lực khéo léo, lúc này vì hai tay đã dùng lực quá lớn nên đã hơi run run.



- Bắn tên! Ném lao!



Thừa dịp nhuệ khí của quân địch đã bị Dương Phàm áp chế, Cao Thanh Sơn hạ mệnh lệnh. Tên trúc và mâu trúc ném bay xuống dưới, mấy tên địch không kịp trở tay bị bắn trúng, không thể không vội vội vàng vàng rút lui, chạy đến một khoảng cách an toàn. Một lát sau, bộ binh phía sau lại đuổi đến, dùng khiên lớn để yểm hộ ngăn chặn tên trúc, bắt đầu dọn dẹp củ ấu.



Cao Thanh Sơn thấy thế, lập tức sai người sử dụng máy ném đá đơn giản, những viên đá to bằng nắm tay được ném ra che phủ cả bầu trời. Phía dưới sơn trại gào khóc thảm thiết, rất nhiều người bị ném vỡ đầu chảy máu, ngã xuống mặt đất, những người không bị thương thì lại chạy vào đồng hoang, việc thanh lý củ ấu lại một lần nữa tan rã.



Một lát sau, những tên cầm khiên ngóc đầu lên, bọn chúng hai người một đội, dựng thẳng đại khiên ở phía trước, tiểu khiên ở phía trên, tiếng hòn đá bị đập vào khiên “tùng tùng” , thanh lý củ ấu từng chút một.



Trận công phòng chính thức bắt đầu rồi...