Say Mộng Giang Sơn
Chương 540 : Núi cao không biết nói gì
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Huân Nhi đứng ở đỉnh núi, đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt hưng phấn nói với Dương Phàm:
- Dương đại ca, ngươi xem Diêu châu này sơn thủy rất đẹp đúng không?
Dương Phàm phóng tầm mắt trông về phía xa, chiếm trọng tầm nhìn là một mảnh xanh ngắt như mặt biển không thấy điểm cuối, màu xanh đầy sức sống, mà bọn họ đang đứng chính là ở trên đỉnh sóng kia.
Trong làn sóng phập phồng ngẫu nhiên sẽ có vài cây đại thụ sinh trưởng ngàn năm đột ngột xuất hiện từng đoạn, như thể trong màu xanh của sóng biển lộ ra một đoạn cột buồm, mà đỉnh cột buồm này là những đóa hoa mây. Nhìn núi này, màu xanh này, Dương Phàm lại có cảm giác như lần đầu năm đó đi thuyền vào biển rộng.
Dương Phàm hít vào một hơi thật dài, lại từ từ thở ra, vui vẻ nói:
- Rất đẹp! Núi nơi này khác biệt với núi phương Bắc. Núi phương bắc hùng hồn đại khí, tung hoành như rồng, nơi đó cũng có núi cây khắp nơi, nhưng không phải một màu xanh mới như thế, mà là một màu xanh biếc, tựa như choàng thêm lên người một áo giáp cự long.
Ni này cũng khác biệt với núi phía Nam. Núi phía Nam mượt mà tuyệt đẹp, mặc dù thỉnh thoảng có một tòa núi dựng đứng như mũi kiếm, nhưng cũng được cây cối núi đồi bao quanh giống như một đường cong dịu dàng, tựa như một cô gái vùng sông nước xinh đẹp mặc một chiếc váy lá sen, khí chất dịu dàng trong trẻo như nước...
Huân Nhi nghe mà lòng say mê, vui vẻ nói:
- Dương đại ca, ngươi nói thật hay, ta nghe có thể tưởng tượng núi kia hùng vĩ thế nào hoặc dịu dàng ra sao, vậy thì...ngươi cảm thấy núi nơi này thế nào?
- Núi ở đây...
Dương Phàm nhìn nhìn nói:
- Núi nơi này tựa như nước, giống như sóng biển tầng tầng lớp lớp, chúng ta cùng nhau đi tới trên núi này nơi chốn nào cũng đều có nước suối, chỉ có điều dòng suối kia ẩn ở trong rừng xanh biếc. Núi không hiện, nước ẩn giấu, đây là cảnh núi Diêu Châu, tựa như gùi nước trên lưng các cô nương bạch y, không có đỏ tía, không có kinh diễm, nhưng đã thấy rồi thì chỉ muôn được ngắm nhìn lần nữa...
Huân Nhi yên lặng nhìn hắn, ánh mắt si mê:
- Ngươi...ngươi nói chuyện thật là dễ nghe, trước kia cũng có quan viên triều đình tới nơi này, còn ngâm thơ ca ngợi nơi sơn thủy nơi nay, nhưng ta nghe chẳng hiểu gì. Lời của ngươi nói đi vào tâm khảm ta, làm những lời ta muốn nói mà không thành lời lập tức có thể nói ra, nghe lại thấy rộng thoáng, thật thoải mái.
- Đúng vậy! Như vậy cô mới không hối hận!
Dương Phàm trả lời rõ ràng:
- Khi hắn đối xử tốt với cô, khi cô sinh con cho hắn, khi cô thật sự yêu hắn, nguyện ý giao cả cuộc đời cho hắn, cô mới không hối hận!
Cơ duyên bất ngờ gặp nhau, cùng trải qua sinh tử, dễ dàng nảy sinh tình cảm giữa nam và nữ. Nếu ta không phải là ta, coi không phải là cô, có lẽ chúng ta thật sự ở bên nhau được, đáng tiếc ta phải quay về Lạc Dương, cô nhất định phải gả cho Mạnh Chiết Trúc, hết thảy đều không thể giả thiết, không thể lặp lại!
Huân Nhi, cô là một cô gái xinh đẹp, hoạt bát linh động, là một viên ngọc đẹp không tỳ vết, ta không thể bởi vì nhục dục nhất thời của mình mà khiến viên ngọc này bị vấy bẩn. Đại trượng phu lập thế, ngửa mặt không thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với người, ta sao có thể vì niềm vui cá nhân nhất thời mà khiến cô hối hận cả đời được!
Huân Nhi lệ suối tuôn trào, từng hạt ngọc lăn trên khóe mắt nàng xuống:
- Ta sai rồi! Ngay từ đầu ta đã sai rồi! Ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy huynh, ta lo lắng huynh bất lợi với tiểu tẩu, nhưng thật ra lúc biết huynh làm phường đinh nơi tỷ ấy ở, thì ta biết điều đó là không thể.
Ta lo lắng, thật ra là bởi vì ngay phút đầu tiên đã bị huynh thu hút, huynh khiến ta mê muội, cho nên ta nghĩ các cô gái khác cũng đều như thế. Dương Phàm, huynh ta một kẻ trộm trái tim người khác, hơn nữa là một tên trộm cực kỳ tàn nhẫn, ngay cả chút hy vọng nhỏ nhoi xa vời của ta mà huynh cũng không chịu cho ta, ta hận huynh!
Huân Nhi đột nhiên cầm tay Dương Phàm, cắn xuống thật mạnh. Dương Phàm không cử động, cánh tay cũng không căng lên. Huân Nhi ngẩng đầu, khóe miệng dính vết máu tươi, đôi môi như cánh hoa nở ra sắc đẹp lạnh lùng, diễm lệ:
- Ta hận huynh! Ta thật chỉ cần nhìn thấy huynh là muốn chém huynh thành mảnh vụn!
Huân Nhi mắt ngấn nước nói xong, đẩy Dương Phàm ra, nghẹn ngào chạy xuống chân núi.
Dương Phàm giơ tay lên nhưng lại buông thõng xuống, có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất giữa hai người họ.
Thiếu nữ ôm mộng tình yêu, hãy để cho mộng này chấm dứt đi...