Say Mộng Giang Sơn

Chương 541 : Lại chém thêm một đầu

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Thế sự không gì là tuyệt đối, có một số việc có thể giả thiết, cũng có thể lặp lại.



Tỷ như, Khâm sai Hoàng Cảnh Dung vừa chết, Khâm sai Bùi Hoài Cổ mới nhậm chức vừa đuổi tới Diêu Châu, chân trước còn chưa bước vào cửa chính của phủ Đô đốc, thì khoái mã tám trăm dặm từ kinh thành đã một đường đuổi tới thành Diêu Châu.



Võ Tắc Thiên hạ một đạo mật chỉ cho Bùi Hoài Cổ. Bùi Hoài Cổ nhận được đạo thánh chỉ mở ra xem, lập tức bao lo âu căng thẳng trong lòng được thả lỏng, y chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Có đạo thánh chỉ này trong tay, bao lo lắng của y sẽ dễ dàng giải quyết rồi. Cục diện rối rắm do chiến loạn Diêu Châu để lại, y có thể quét sạch sẽ rồi.



Trong thánh chỉ Võ Tắc Thiên cực kỳ nghiêm nghị mệnh cho Bùi Hoài Cổ mau chóng điều tra rõ chân tướng, nếu xác thực Hoàng Cảnh Dung vì vơ vét tài sản hối lộ, lợi dụng chuyện Lưu nhân mưu phản mà gây liên lụy tới thổ man, rầm rộ bắt tù oan thì có thể chém đầu ngay tại chỗ để bình ổn sự căm phẫn của nhiều người, đồng thời cũng mong y mau chóng bình ổn cục diện rung chuyển tại Diêu Châu.



Bùi Hoài Cổ có thánh chỉ trong tay, lập tức cho các thổ ty và các quan viên khác lui hết, chỉ giữ lại Huân Kỳ, Chiết Trúc, Văn Hạo, Vân Hiên ở lại bàn bạc đại sự. Y vốn còn lo lắng những thủ lĩnh Man tộc này không hiểu ám hiệu của mình, mà không nghĩ rằng những người có thể làm thủ lĩnh Man tộc nào có phải hạng người tầm thường.



Bốn người đều là những người đa mưu túc trí, trong đó đặc biệt là Chiết Trúc và Vân Hiên là thâm sâu nhất. Bùi Hoài Cổ chỉ nói ám chỉ được một nửa thì hai người kia đã lĩnh hội được ngay, vì thế, Hoàng Cảnh Dung cáo mượn oai hùm, vì vơ vét tài vật mà ở Diêu Châu đã rầm rộ bắt tù oan, bức phản rất nhiều thổ man gây nên nội loạn tại Diêu Châu...từng câu từng từ ngươi một câu ta một câu được hoàn thiện một cách cẩn thận, chặt chẽ.



Kế tiếp, trong thành Diêu Châu lại truyền ra tin tức, là tin tức trước đó Hoàng Cảnh Dung đã chết chỉ là lời đồn đại, còn Hoàng Cảnh Dung vẫn còn sống, chỉ là bị Thổ ty Huân Kỳ và Chiết Trúc giam giữ mà thôi. Bùi Ngự sử khôn khéo giỏi giang, chấp pháp chí công, đến Diêu Châu chưa tới hai ngày đã tra rõ đủ loại việc Hoàng Cảnh Dung từng nhận hối lộ, bức phản thổ man, còn thu được hơn mười gánh châu bảo, hơn mười mỹ nữ các tộc mà Hoàng Cảnh Dung đã chiếm được. Dân chúng Diêu Chân đều tận mắt thấy từng gánh từng gánh châu bảo được Bùi Khâm sai phái người vận chuyển ra từ phủ đệ của Hoàng Cảnh Dung, còn có mười mấy cha mẹ huynh trưởng của các thiếu nữ kia chạy tới trước cửa phủ đô đốc. Ở trước phủ đô đốc vang lên những tiếng khóc thấu trời, có người tán tụng Bùi ngự sử, có tiếng chửi bới thậm tệ Hoàng Cảnh Dung tham lam vô sỉ.



Bùi Ngự sử rèn sắt khi còn nóng quyết định chiếu theo quốc pháp, chém đầu Hoàng Cảnh Dung. Nhưng Hoàng Cảnh Dung đã bị chặt thành thịt nát vụn, muốn chém đầu cũng không thể chém.



Huân Kỳ từng sai người đem đào thân thể nát bấy của Hoàng Cảnh Dung từ trong hố đất ra, lại sai người dùng dùng đao chặt đầu Hoàng Cảnh Dung xuống cho mình nhìn. Huân Kỳ bịt mũi nhìn hồi lâu, cảm thấy cho dù là tìm Ngỗ Tác giỏi nhất cũng không thể nào tân trang vết bằm trên cổ Hoàng Cảnh Dung thành vết chém đầu được, đành phải tìm một thi thể khác khá giống với Hoàng Cảnh Dung để Bùi Ngự sử có thể dụng hình.
Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du nghe vậy lại không ngừng kêu khổ, một Lưu Quang Nghiệp còn chưa đi, đã lại tới một vị Khâm sai nữa. Chẳng lẽ khâm sai này cũng muốn tàn sát nơi này máu chảy thành sông hay sao? Hai người không có thời gian mà nghĩ nhiều, đành phải vội vàng chỉnh trang y phục, ra ngoài thành nghênh đón.



Nhân mã khâm sai đột nhiên tới chính là Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ - Phó sứ của Dương Phàm, mà lãnh binh thì chính là Mã Kiều, thống soái một đội Long Võ Vệ. Bọn họ từ Trường An một đường chạy tới, lúc đi ngang qua Dạ Lang, bọn họ còn gặp người đưa tin của triều đình đuổi theo tới.



Dương Phàm là đơn thương độc mã hành động đấy, không tìm được tung tích của hắn, mà đoàn nhân mã của Tôn Vũ Hiên, Mã Kiều lại khá đông, trên đường đi toàn bộ thức ăn cho ngựa đều là nhờ quan phủ địa phương cung cấp, cho nên tìm được bọn họ rất dễ dàng, hơn nữa người đưa tin cũng không biết là Dương Phàm một mình làm việc, bởi vậy dọc đường chỉ đuổi theo hành tung của đám người Tôn Vũ Hiên.



Người đưa tin đưa tới một đạo mật chỉ, đám người Mã Kiều lấy lý do Dương Phàm đã cải trang ra ngoài thành Dạ Lang vi hành rồi, muốn tiếp mật chỉ thay hắn. Người đưa tin kia lập tức căn dặn cần phải mau chóng tống đạt mật chỉ, hơn nữa y còn phụ trách phải đi truyền tin ở các nơi khác nên không dám chậm trễ, liền giao mật chỉ cho Phó sứ Khâm sai.



Tai mắt của đế quốc Đại Đường linh thông tin tức nhất chính là các trạm dịch quán. Đám người Mã Kiều dọc đường đi đã nghe quá nhiều tin tức, như là Huân thị, Mạnh thị Diêu Châu tạo phản tại Kiếm Nam Đạo, Phùng thị Phan Châu ở Lĩnh Nam Đạo tạp phản, bọn họ biết những cuộc tạo phản dày đặc như thế nhắt định la do đám ác quan Ngự sử đài đi Tuần sát đã đến các địa phương xảo trá vơ vét tài sản bốn phía mà gây nên.



Nhất là hai tộc Ô Bạch tại Kiếm Nam Đạo tạo phản, giờ phút này hẳn là Dương Phàm đang ở chỗ đấy, không biết có an toàn trong binh phản mã loạn không. Đoàn người vô cùng lo lắng, lại vì đã có ước hẹn với Dương Phàm nhất định phải hội hợp ở Man Châu, nếu bọn họ trực tiếp chạy tới Diêu Châu, mà tin tức không thông, lại sợ Dương Phàm chạy tới bên này.



Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải ngày đêm liên tục chạy tới Man Châu.



Nhưng mấy trăm người bọn họ đều là kỵ binh, vào Quan Trung còn tốt, nhưng vừa tiến vào đất Thục, kỵ binh nửa đường đã khó đi rồi, nhất là khi đi vào đường núi thì căn bản bọn họ không thể nào đi được, mà khi tiến vào đất Kiềm thì trước sau cũng đều như vậy cả, bọn họ một đường bôn ba khó khăn, bệnh chết mấy chục con ngựa, hôm nay khó khăn lắm mới tới nơi.