Say Mộng Giang Sơn

Chương 545 : Dẹt nhân

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Lưu Quang Nghiệp bị một cước đá trúng mặt, chỉ cảm thấy chóng mặt quay một vòng, lập tức quay lại phía sau, thình lình một tiếng, ngã xuống đất.



Tôn Vũ Hiên, Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều cùng với hàng trăm người có mặt ở đó đều bị cảnh tượng này làm cho trợn mắt há mồm. Người kia còn chưa bỏ qua, Lưu Quang Nghiệp vừa rơi xuống đất, người kia liền xông lên, một phen nhấc Lưu Quang Nghiệp, liên tục tát hết cái này tới cái khác, động tác cực nhanh, người bên cạnh xem đều cảm thấy không kịp nhìn.



Hai chấp dịch thuộc hạ của Lưu Quang Nghiệp lúc này liền phản ứng lại, thấy người kia đầu quấn khăn vải, mặc chiếc áo vải, ăn mặc lịch sự, lập tức dũng khí lên, song chưởng nâng đao, hung tợn vồ tới, hét lớn:

- Tặc man to gan, dám ẩu đả khâm sai, không chém ngươi thành trăm ngàn mảnh, ngươi không biết được sự lợi hại của quan gia.



Ngưu Nhất Lang vâng mệnh phải giết Miêu nữ kia, đao vốn ra khỏi vỏ, cho nên động tác nhanh hơn đồng bọn của gã rất nhiều, cùng tiến lên một bước cướp lấy người trước mặt, “hô” một tiếng liền chém tới hắn.



Nếu ở trong Kinh thành, Ngưu Nhất Lang không dám giết người như vậy, một đao này là vì cứu người, cũng là một lưỡi đao xoay ngược, làm hôn mê người này. Nhưng ở nơi này, khâm sai còn to hơn cả trời, giết người tàn sát như vậy, Ngưu Nhất Lang đã quen rồi, một đao này không có nửa phần do dự.



Nhưng người này rõ ràng là níu áo Lưu Quang Nghiệp, “bốp, bốp” một tiếng tát vào má lão, cái đầu Lưu Quang Nghiệp lắc lư sang trái sang phải như trống bỏi, Ngưu Nhất Đao chém một đao xuống, chỉ thấy đầu người bay đi, không biết tại sao, chợt thấy người kia đã trở thành mặt hướng về mình.



Cổ tay Ngưu Nhất Lang chấn động, đao bay ra khỏi tay, ngay sau đó lòng bàn tay căng lên, lại bị nhét vào một vật. Lúc này đồng bọn của gã cũng cướp được người phía trước mặt, vừa mới nhìn thấy người đó đang vồ lấy cái đao thép trong tay Ngưu Nhất Lang, gã cắn răng, cũng không lên tiếng, đao trong tay gào thét chém về phía đầu người kia.



Hai người này đều là Khâm sai, lại thích ra tay sau lưng hơn cả tên tặc hại nước hại dân, đáng tiếc một đao này của gã bổ ra, người kia quỷ mị vừa chuyển lại biến thành đối diện ngay trước mặt gã, ngay sau đó đao thép cũng bị người nọ đoạt đi.



Chấp dịch này cũng có vài phần công phu, nhưng gã chưa từng gặp người nào có tay không giết giặc cao minh như vậy, đao thép rời tay, cả người gã đều run lẩy bẩy.



Không ngờ người kia vẫn chưa giết gã, đao thép vừa rời tay, liền bị người kia ném ra, ngay sau đó chấp dịch này cảm thấy trong tay cũng bị đút một vật gì đó, hình như ….là một cây đoản côn.




Đánh Lưu Quang Nghiệp một trận cho hả giận?



Đó chỉ là vì trước khi hắn tới thành đã sắp xếp kế hoạch giết Lưu Quang Nghiệp, nếu không, hắn thấy Lưu Quang Nghiệp tuyệt sẽ không tiến lên đánh, hắn sẽ rất khách sáo gặp mặt Lưu Quang Nghiệp, giở giọng hàn huyên, sau đó lại tới chỗ dịch trạm, thậm chí ngồi uống rượu cùng. Nửa đêm canh ba, âm thầm lấy thủ cấp của lão.



Hiện giờ sở dĩ động thủ là vì hắn đè nén sát tâm xuống. Hắn có thể nhẫn nhịn là vì trong mắt hắn, Lưu Quang Nghiệp đã là một người chết.



Thấy Dương Phàm không đáp, Lưu Quang Ngiệp tức giận nói:

- Ngươi nói đi! Tại sao lại đánh bản quan?



Dương Phàm lông mày nhíu lại, ung dung nói:

- Dương mỗ thấy tên đầu trâu mặt ngựa ngươi không vừa mắt, đánh ngươi một trận cho hả giận, ngươi thấy thế nào?



Lưu Quang Nghiệp giận không kiềm nổi, giãy ra khỏi dìu đỡ của hai chấp dịch, vọt tới phía Dương Phàm, hét:

- Lưu mỗ liều mạng với ngươi.



Dương Phàm vung áo bào lên, bay lên một cước, cái chưởng đó linh hoạt tựa như bàn tay, lại là một bạt tai đánh vào má Lưu Quang Nghiệp, chẳng qua lần này là dùng chân đá, Lưu Quang Nghiệp bị đá bay lên, bốc lên 300 độ trên không trung, mới “thịch” một tiếng rơi xuống đất.



Lão lại ngất xỉu rồi!