Say Mộng Giang Sơn
Chương 546 : Làm thịt điểu nhân kia
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Dương Phàm một cước đá Lưu Quang Nghiệp hôn mê, lại làm như không có việc gì phủi phủi ống quần, nói với Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên:
- Hồ huynh, Tôn huynh, chúng ta về dịch quán đi, Dương mỗ còn có việc phải thương lượng với hai vị.
Tống Vạn Du nhìn vị khâm sai hống hách không coi ai ra gì này, lặng lẽ nói nhỏ với Tống Sở Mộng:
- Thúc phụ, chúng ta làm thế nào đây?
Tống Sở Mộng nói:
- Theo hắn về, nếu Dương khâm sai này không phải là giả, ta ngươi thân là chủ ở đây, vẫn phải tiếp ứng, quay về chuẩn bị tiệc tối đón gió đi.
Tống Vạn Du nao nao bên cạnh, thấp giọng nói:
- Vậy còn một vị khâm sai kia thì làm thế nào đây?
Ngưu Nhất Lang ôm lấy cái đầu của Lưu Quang Nghiệp, hướng về phía Tống Vạn Du thê thảm hô:
- Huyện tôn, ông còn nước không?
Tống Vạn Du đờ đẫn lắc đầu.
Tống Sở Mộng hít một hơi sâu, thấp giọng nói:
- Xem ra vị khâm sai này còn hống hách hơn so với vị Lưu khâm sai kia, chúng ta không đắc tội được. Nhưng, Lưu khâm sai tuy bị Dương khâm sai đánh ra như vậy, lại chẳng qua là võ dũng đọ sức, trận tranh đấu này của hai người ai thắng ai thua, tạm thời chưa biết, Tống gia chúng ta chỉ cần xem, nhất định chớ có tham gia vào. Như vậy đi, ta dẫn Dương khâm sai về, ngươi ở lại chăm sóc Lưu khâm sai.
Tống Vạn Du nói:
- Tốt, cứ làm như vậy, vậy…số thổ binh này làm thế nào bây giờ?
Tống Sở Mộng nghĩ ngẫm, lấy tay che miệng ho khan một tiếng, nói với Tống Vạn Du:
- Lúc đầu, khi cho hắn mượn binh, chúng ta cũng đã nói công sự một ngày không nổi, những quân tốt nhậm chức hắn điều khiển, bây giờ thu lại, không phải rõ ràng là chúng ta đối nghịch với họ sao? Không phải để ý, từ nay những binh sĩ này mượn cho ta, để hắn điều khiển, mọi việc, không liên quan gì tới Tống gia, nhớ chưa.
Tống Vạn Du ngầm hiểu, liên tục gật đầu.
Dương Phàm lên ngựa, Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên như kiểu thiên lôi sai đâu đánh đó của hắn, theo bản năng cũng phải có hành động. Mà Miêu nữ trong đám người vừa chạy ra kêu oan kia mắt thấy có cứu tinh, hiện giờ cứu tinh phải đi, bọn họ làm thế nào đây? Lưu Quang Nghiệp thô bạo thành tính kia một khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ trút phẫn nộ lên người bọn họ rồi.
Dương Phàm nói với Hồ Nguyên Lễ:
- Hồ huynh vốn giám sát Ngự sử, am hiểu luật pháp. Việc hỏi các “tù binh” này phải nhờ tới Hồ huynh rồi. Chúng ta phải đến nơi Lưu Quang Nghiệp gây tai họa.
Hồ Nguyên Lễ trịnh trọng gật đầu nói:
- Vậy ta đi.
Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ lần lượt rời đi, Dương Phàm bắt tay sau lưng chậm rãi bước đi trong phòng mấy bước, dạn dò vệ binh bên ngoài nói:
- Mời Mã lữ soái tới.
Mã Kiều vừa sắp xếp xong cho số Miêu nhân kia, tuy đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, không sợ họ sinh sự, Mã Kiều vẫn phái mười mấy binh sĩ bảo vệ, để tránh họ đi lại lung tung. Sau khi sắp xếp thỏa đáng liền tới chỗ Dương Phàm, được nửa đường liền gặp binh sĩ kia tới tìm mình.
Mã Kiều bước vào phòng của Dương Phàm, thấy Dương Phàm đánh mắt ra hiệu với mình, liền đóng chặt cửa lại. Quay đầu nhìn lại, Dương Phàm đã đi vào trong nội thất, Mã Kiều lập tức đi theo.
Dương Phàm đi vào nội thất, đợi Mã Kiều đi theo đến bên, liền từ từ quay người, dọa gã nói:
- Kiều ca, còn nhớ hôm đó trên đường huynh đệ chúng ta hộ tống công chúa tới Trường An, bên ngoài trấn Thiết Môn trên Thanh Sơn đã nói gì không?
Mã Kiều gãi đầu, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Huynh đệ, trên núi chúng ta đã từng nói rất nhiều chuyện, có thể nêu lên chút chủ đề không?
Dương Phàm cũng có chút buồn cười, vẻ nghiêm túc trên mặt liền giảm đi chút.
- Trên đường tới Trường An, đương nhiên tiêu dao vô cùng, về phần tuần tra lưu nhân, huynh đệ chúng ta đồng tâm, quan tâm bọn chúng là điểu nhân quái gì chứ, bắt được là chém thôi.
Câu nói của Dương Phàm chính là lúc đầu Mã Kiều nói với hắn, ngay cả ngữ khí cũng nói giống y như đúc.
Ánh mắt Mã Kiều sáng lên:
- Ngươi muốn làm thịt tên điểu nhân Lưu Quang Nghiệp kia?